Buổi chiều ngày hôm đó Ngưỡng Uyên trở về còn mang theo Du Nam. Chuyện giữa tôi và An Tử vậy mà phải phiền đến một đứa nhóc để giải quyết.
“Phải nghe lời chị Ngưỡng Uyên, đến nơi gọi cho chị, được không?”
Du Nam ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.
“Dạ được, chị nhớ ăn uống đều độ, em cũng sẽ kiểm tra.”
Tôi mỉm cười không đáp, loại chuyện này hả? Còn lâu mới thực hiện được, nếu hứa mà không thể thực hiện thì nặng lòng lắm, tôi không có đủ can đảm.
Sau khi quay về tôi và An Tử đã ngồi lại nói chuyện với nhau, hay là tôi quỳ xuống giống như Ngưỡng Uyên nhỉ, cảm giác này có chút đáng sợ. Không khí đang căng thẳng An Tử đột nhiên đứng dậy vòng qua phía tôi.
Bản năng của tôi trỗi dậy lập tức giải thích.
“Tôi nói không phải cố ý tránh mặt anh có tin không?”
“Tin.”
Mặc dù anh ấy lớn tuổi hơn tôi nhưng sao trả lời cộc lốc vậy?
An Tử ngày càng tiến gần, tôi ngại ngùng đưa tay chắn trước ngực anh ấy. Nói muốn đẩy người ra thì không phải, bởi vì gần quá nên mặt tôi đã róng ran, sợ gần thêm nữa tôi sẽ bị nướng chín luôn.
Đối phương quấn lấy cổ tôi mút không ngừng, cái ngày này đến rồi sao.
Tay của An Tử luồn vào áo tôi, dần di chuyển lên phía trên tôi giật thót chụp lấy tay anh ấy.
Muốn làm chuyện đó cũng không phải bây giờ.
“Tôi nói không chạy anh có tin không?”
“Tin.”
“Nếu, nếu, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681371/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.