Thời gian trôi đi đã quá lâu rồi, có thể nói tình trạng của Dương đã đỡ hơn, đã khá hơn trước. Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở những gì được gọi là “có thể nói“.
Lần đầu tiên có một trường hợp khiến Huyền sẵn sàng bỏ cả nghề nghiệp để theo đuổi đam mê được làm lương y... chữa bệnh cho hai chị em bị bệnh tâm thần nặng trong một gia đình, là một điều gây khó dễ cho mọi bác sĩ. Nhưng Huyền vẫn kiên trì, cô tin rằng Trúc đã giao cho cô cả người mà cậu ấy thương yêu, cô phải có trách nhiệm đền ơn với Trúc... và cũng là một cách cô chứng minh thực lực của mình.
Đã hai tháng, không một cuộc gọi từ Trúc. Huyền đôi khi cũng bị nản chí. Nhưng những gì cô nhận được chỉ là những lời động viên nhạt nhẽo qua việc nhắn tin với Trúc. Nếu như Trúc trả lời cô, thì đương nhiên nội dung trò chuyện không liên quan tới Chi, hay bất cứ thứ gì xung quanh Chi. Người như Trúc, dễ tuyệt tình như vậy sao?
Huyền cất điện thoại đi, cũng đã đến giờ cô đi kiểm tra bệnh tình của Chi. Việc Chi không hề khá hơn khiến cô đau đầu suốt thời gian từ hồi đến giờ.
- Cô cảm thấy hôm nay như thế nào hả Chi?
Huyền vẫn phải nở nụ cười chào bệnh nhân. Hơn ai hết, cô biết nụ cười của mình đang là gắng gượng. Cô thật mệt mỏi mỗi khi gặp Chi. Giá như Chi cũng có tiến triển như Dương... giá như...
Chi quay đầu lại, thấy người đang hỏi mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-duoi-cay-tam-gui/3078110/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.