Đã hơn hai tuần, kể từ khi Trúc rời đi, Chi vẫn tập trung vào cánh cửa đó! Vẫn đợi đến khi Trúc quay trở về...
- Mẹ, mẹ xem này!
Bé Đan đứng trước mặt Chi, vẫn bộ váy trắng đó... Chi nhận ra, bé Đan chưa từng thay cái váy trắng đó, suốt hai năm nay. Bé Đan vẫn đang vẻ bức tranh cảnh gia đình cùng nhau đi công viên Thủ Lệ...
- Đan, con đến đây bằng cách nào vậy? Em Linh...đâu?
Nhưng dù cho Chi nhìn thấy sự trùng lặp về bức tranh, dù cho Chi nhìn thấy bộ váy đó suốt hai năm Đan không hề thay thì Chi vẫn chọn cách tin rằng bé Đan đang tồn tại bên cô. Có cách nào bắt ép một bà mẹ không tin rằng con mình không đứng trước mắt mình đâu, chỉ có thể tự cô ấy nhận ra đó là ảo giác... Nhưng Chi chọn cách tin ảo giác là có thật.
Các bác sĩ đứng ngoài quan sát, thấy Chi đang nói chuyện một mình. Huyền cũng nhìn thấy. Sự việc đó tiếp diễn suốt hai tuần nay. Nếu như Chi im lặng, cô ấy vẫn tiếp tục nhìn về phía cửa, không có gì có thể thay đổi ánh nhìn của Chi. Nhưng khi Chi nói chuyện một mình, có nghĩa là ảo giác vẫn còn tồn tại quanh Chi.
- Bây giờ nên làm như thế nào thưa bác sĩ? - Một bác sĩ tâm thần của bệnh viện Thanh Nhân hỏi ý kiến của Huyền. Họ biết Huyền là một tiến sĩ có thực lực, tuy trẻ tuổi mà được công nhận có tài năng, giống như con gái của giám đốc... Lê Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-duoi-cay-tam-gui/3078108/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.