- Em không sao chứ? Chân phẫu thuật xong có đau lắm không?
Trúc bỏ ngoài tai những lời Chi nói, tiếp tục xem xét chân cô một lần nữa. Trong vòng chưa nổi một tuần mà phải phẫu thuật chân hai lần. Đó chỉ là tiểu phẫu, nếu như là ca mổ lớn, chắc Trúc sẽ đau xót lắm.
- Em không. Có Trúc ở đây, em không còn đau!
Chi lắc đầu, nói chuyện một cách dễ thương.
- Được rồi em nằm nghỉ đi, sáng mai bác sĩ khám xong cho em, Trúc đưa em đi dạo, được không?
Trúc đặt Chi về vị trí giường bệnh, đắp chăn ngay ngắn, rồi đưa tay bật máy phun sương cho da Chi không bị khô vì hơi điều hòa.
- Em không thích cô ta. Trúc đừng giả vờ, cô ta cứ nói gia đình em không còn tồn tại, Trúc nghĩ xem sao cô ta lại nói chuyện về em như thế!
Chi sực nhớ ra cô nổi điên lên với cô bác sĩ vì dám nói rằng gia đình cô đã mất. Cô thực sự phát điên lên tiến tới, dùng hành động tấn công cô ta.
Trúc có nghe Huyền kể lại. Trúc biết Chi đã đi đến mức hóa điên, sẵn sàng giết người để bảo vệ hai chữ gia đình đó. Nếu Chi nhận ra sự thật, thì có lý do gì cho cô ấy yêu Trúc không?
- Đúng! Gia đình em mất rồi!
Trúc lặng lẽ nói. Không biết động cơ nào trong mình, nhưng Trúc đã nói ra điều đó khi nghĩ tới việc có thể đây là lần cuối Trúc và Chi nói chuyện.
- Trúc. Em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-duoi-cay-tam-gui/3078106/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.