Trúc nhìn xuống chân bị đau của Chi, nó không giúp Chi đứng vững được nữa, mà còn làm trở ngại cho việc Chi đi lại. Trúc không biết làm gì hơn trong thời điểm hiện tại, Trúc đã phá lệ của khoa ngành tâm thần học. Họ không cho phép Trúc gặp Chi trong thời điểm này, nhưng nếu như không gặp, Chi vĩnh viễn ngồi xe lăn, chứ không còn đi lại như thế này được nữa.
- Xem em này, ngồi xuống xe đi, người em ướt hết rồi! - Trúc nhẹ nhàng đặt Chi về phía xe lăn, nhưng cơ bản là Chi vẫn ôm cứng lấy Trúc, khiến Trúc quỳ xuống đối diện với Chi.
- Em mà buông ra, Trúc có đi không? - Chi vẫn hỏi một cách điềm đạm, người vẫn ôm Trúc, mặt ghì vào cổ của Trúc...mùi hương này đã khiến cô phát điên lên vì nhớ nhung.
- Không, không đi đâu cả, Trúc sẽ đưa em tới nhà Trúc, được chứ? - Trúc nắm lấy tay Chi, tạo cho cô một luồng không khí ấm áp, tin tưởng.
Chi gật đầu, nhìn thấy Trúc, cô không thể ngừng cười được. Trúc ở trước mắt cô đây, đó là điều cô mong ước trong 2 tháng trời vừa qua mà. Trúc đưa cô vào nhà tắm, đợi chờ cô thay đồ xong xuôi, rồi chuẩn bị đồ và đưa Chi tới nhà của mình. Đây là nhà của Chi, sao có thể nói chuyện yêu đương với một cô gái đang tin rằng hai đứa con là ảo giác của cô ấy là tồn tại chứ?
...
Khi đi đến khu chung cư nhà Trúc, cả hai mới cảm thấy thật khó khăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-duoi-cay-tam-gui/3078112/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.