🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mưa lớn hơn mấy phần, cả hai không thể đứng dưới mái hiên được nữa. Chu Châu hỏi rằng y có muốn đi ăn tối hay không, mặc dù hiện tại đã khuya lắm rồi.

Tịch Dữu vẫn còn váng đầu, nhưng suy nghĩ không đình trệ như vậy. "Ngài chưa ăn tối sao?"

Chu Châu nheo mắt cười, bất đắc dĩ thừa nhận, "Tôi chưa."

"Lúc đó chỉ nghĩ, tôi không thể để em chờ."

Hơi thở Chu Châu bịn rịn quẩn quanh Tịch Dữu, thậm chí còn đang thở gấp. Mồ hôi trên trán anh lăn dài, hoà cùng nước mưa, thật sự rất khó phân biệt.

Mưa xối xả, nhưng Tịch Dữu chợt thấy nó thật ấm áp.

Ngày xưa mỗi mùa mưa, y vẫn phải đi làm. Khi đó là năm mười chín tuổi, y bưng bê rót rượu, bồi những gã nam nhân kia tới tờ mờ sáng.

Y không cùng họ lên giường, nhưng cũng tránh không được những đụng chạm dung tục. Trên người y vết thương lớn nhỏ, cứ mưa tới sẽ đau nhức không chịu được.

Ban đầu y còn nghĩ, rồi sẽ có người chuộc mình ra. Nhưng thời gian một năm ấy, lại chẳng khác nào mười năm, nó đã chôn vùi y, nhấn chìm y. Suy nghĩ đó đã dần mài mòn đi theo cách thức như vậy.

Y đưa tay lau đi vệt nước trên mặt Chu Châu, "Bây giờ đi ăn tối thôi."

Đụng chạm giữa họ như có điện xẹt. Nóng bỏng và lưu luyến.

Đủ để át đi cái lạnh giá của cơn mưa rào đầu hạ.

Tịch Dữu níu lấy ống tay áo Chu Châu, dò dẫm từng bước đi chung một chiếc ô với anh. Âm thanh buổi khuya khá tĩnh lặng, ngoài tiếng mưa thì dường như không còn gì khác.

Bởi vì thấp hơn Chu Châu khá nhiều, Tịch Dữu vừa ngẩn đầu đã nhìn được khuôn cằm của anh, còn nhìn ra bên dưới có một cái băng cá nhân màu trắng. Y nhìn đến chăm chú, mãi đến khi dừng trước xe của Chu Châu, Tịch Dữu mới thu hồi ánh mắt.

Chu Châu nghiêng phần lớn dù che cho Tịch Dữu, chờ cho y ngồi vào trong, cài đai an toàn, mới nhẹ nhàng đóng cửa rồi vào ghế lái.

Cây dù ướt được anh gấp gọn, còn lau qua bằng một tờ khăn giấy khô.

Chu Châu bật đèn trong xe, còn mở hộc chứa lấy cho Tịch Dữu một chai dầu bóp. "Em bôi vào trước đi. Trái gió trở trời sẽ đau lắm đấy."

Tịch Dữu cẩn thận nhận lấy. Lúc y vén ống quần lên, Chu Châu rất thức thời quay đầu đi.

Giờ này ít có quán ăn nào còn mở cửa, Chu Châu cao quý nhưng không kén chọn, ngày xưa đi học anh vẫn ăn quán vỉa hè như thường, dù chỉ đi một mình, anh vẫn không cảm thấy cô đơn.

Nhưng đêm này thật kì lạ.

Thực ra Liley đã mua đồ ăn tối cho anh rồi, nhưng Chu Châu không ăn. Khi đó vừa họp xong, gần mười hai giờ rưỡi đêm.

Nói sao nhỉ, chỉ là hôm nay anh có chút cô đơn.

Nhưng đến khi tới nơi, thấy Tịch Dữu co ro đứng nép mình vào mái hiên, đâu đâu cũng mở đèn ấm áp, chỉ có y là đơn độc. Chu Châu mới nhận ra một điều.

Sao Tịch Dữu lại lạc lõng ở chính nơi mình làm, cũng chính trong thế giới mình đang sống.

Đáy lòng Chu Châu có một cảm xúc không nói thành lời, đến khi thấy bàn tay trắng hếu của y không ngừng run lên, thậm chí đang đông cứng lại, anh đã biết rằng, anh không thể bỏ mặc người này.

Anh chẳng biết làm sao cả, chỉ có thể chạy vụt tới, nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy gò lợi hại kia.

Tịch Dữu chẳng hỏi rõ vì sao anh tới muộn, còn khéo léo nhận ra cách dùng từ của anh có chỗ không thích hợp.

Nhưng y chưa từng tò mò, chưa từng chất vấn.

Nếu có, thì chỉ là cái níu tay đầy e dè.

Chu Châu chọn quán ăn chay.

Chủ quán thường làm tới ba giờ sáng, sau khi thấy họ vào thì vô cùng mừng rỡ, tỉ mỉ chọn chỗ cho họ.

Bên ngoài quang cảnh khá đẹp, là khu ăn uống, cho nên không có gian nào hàng tối đèn cả. Thế là anh chọn bàn cạnh cửa sổ, lầu hai.

Anh muốn Tịch Dữu có thể nhìn thấy những thứ xinh đẹp.

Chu Châu kéo ghế cho y, sau đó đưa cả thực đơn cho y chọn.

Tịch Dữu ăn bún nấu nấm, Chu Châu ăn cơm xào nấm.

"À." Chu Châu nói thêm, "Cho tôi thêm một bát canh gừng."

Nhân viên phục vụ vâng dạ.

Tịch Dữu chưa tỉnh rượu, ánh mắt vẫn có chút mơ màng. Y cầm một góc khăn bàn bắt đầu nghịch, cuộn cuộn thành một bông hoa hồng màu trắng.

Trong quán không bật nhạc như những quán ăn khác, bên trong yên tĩnh, lại có chút tẻ nhạt. Chu Châu đành hỏi, "Nghe chút nhạc không?"

Thế là Tịch Dữu lấy một cọng chun trong túi, thường dùng để cột nắp rượu ra cố định bông hoa lại.

Chu Châu đưa cho y tai nghe, hộp đựng là hình hoa hồng đỏ sẫm.

Giống như sự hoa lệ của nó đang dần lụi tàn.

Cả hai như bắt nhịp được sự đồng điệu của nhau, mọi thứ họ chọn đều là hoa hồng.

Tịch Dữu gắn tai nghe vào bên trái, Chu Châu thì bên phải. Anh lấy điện thoại, bấm vào danh sách nhạc yêu thích, để cho nó phát ngẫu nhiên.

Bài đầu tiên là "Xin chào, ngày mai."

Giai điệu này Tịch Dữu đã nghe qua, ý nghĩa là luôn hướng về tương lai tươi đẹp.

Nhưng lời bài hát lại là: "Càng tốt đẹp sẽ càng khiến tôi sợ hãi."

Giống như những món bánh kẹo ngọt, khi hết đi thì chỉ còn lại là sự nuối tiếc và tẻ nhạt.

Khoé miệng y hơi mỉm cười.

Khi đoạn nhạc qua đi, bài tiếp theo chính là "La Sát Hải Thị". Bài hát được biên trên một câu chuyện có thật về chàng trai tên Mã Ký. Khi anh phải sống ở nơi coi thường những thiện lành và xem trọng cái ác. Mã Ký sống trong hình hài xấu xí, nhưng đến khi được là chính mình ở chốn Hải thị, anh lại lựa chọn trở về chốn quê nhà, và trở lại với số phận của chính mình.

Tịch Dữu đã đọc câu chuyện này rất nhiều lần, thậm chí đã thuộc từng câu từng chữ.

Bởi lẽ La Sát cũng giống như xã hội thu nhỏ, sẽ vùi dập tất cả những bông hoa tươi đẹp nhất.

Chung quy chính là, không có lối thoát.

Đã có một thời gian khi bài hát dấy lên, đã đả kích rất nhiều tới giới nghệ sĩ, nhưng Tịch Dữu không mấy quan tâm, y chỉ nghĩ đơn giản.

Thì ra con người chỉ luẩn quẩn ở vòng lặp đó, là khi Mã Kỳ quay về quê hương, và biến mất.

Thực ra Hải thị cũng chỉ là ảo giác tươi đẹp, suy cho cùng đều không có thật.

Tịch Dữu nhìn Chu Châu, cảm thấy anh rất gần mình, cũng như rất xa vời. Có thể Chu Châu vừa vặn chính là ảo giác mà y đã tạo nên trong cái khốn khổ ấy (1). Nếu như anh biến mất, y lại trở về vòng lặp quanh quẩn đó.

Thật ra y rất biết ơn, biết ơn là vì anh đã mua y lại từ tay Tề Chi Lục. Thực ra y không sợ hãi việc sẽ phát sinh quan hệ với gã, thứ y sợ chỉ là vòng lặp không hồi kết của ngày xưa.

Y nhìn bông hồng trắng mềm mại trong lòng bàn tay, nghĩ, dù sao qua mùa, hoa cũng sẽ tàn.

Tịch Dữu tháo sợi thun, mảnh vải không còn trói buộc trở về hình dạng ban đầu. Lúc này y mới nhận ra, Chu Châu vẫn đang nhìn mình.

Đôi mắt anh tĩnh lặng như hồ nước, là một màu gần như ngả về đen. Tịch Dữu nhớ lại rất lâu về trước, y đã từng bắt gặp người có đôi mắt giống như vậy.

Tịch Dữu đã sống bằng những hoài niệm, bởi vì y không thấy được ánh sáng của tương lai.

Chu Châu tắt bài nhạc bằng cảm ứng của tai nghe, sau đó ngẫm nghĩ. "Trước đó tôi đã đọc "Liêu trai chí dị" rồi. Cảm thấy rất thực tế, rất châm biếm."

"Nhưng tôi dường như không tìm thấy lối thoát cho Mã Kỳ, nếu anh ta chấp nhận ở tại Hải thị, có hay không đã không phải chịu lại cảnh tượng trong quá khứ."

Nói đoạn Chu Châu lại ngẫm nghĩ, "Rồi tôi cũng nhận ra, thực chất đó là một cái kết rất hoàn mĩ."

"Nếu như Mã Kỳ thực sự vĩnh viễn ở lại Hải thị, ta khó lòng thấy được anh ta đã cố gắng đến nhường nào để được là chính mình, rồi lại bất lực. Như thế giống hệt với việc anh ta đang chạy trốn bản thân mình vậy."

Đương sự là Tịch Dữu, y cũng từng nghĩ như vậy.

Nhưng có một điều Chu Châu không nghĩ tới, cũng sẽ không thể nghĩ tới.

Đó là sự cố gắng của Mã Kỳ thực ra chính là vô ích.

Điểm mấu chốt kia Chu Châu rõ ràng không hiểu, bởi vì anh cũng chính là một phần trong câu chuyện. Là tầng lớp thượng lưu không hiểu được thân phận kẻ thấp hèn khi họ đánh mất giá trị bản thân vì thực tế xã hội.

Cũng không hiểu được rằng họ đã cố gắng, tuy vậy không xoay chuyển được gì cả.

Sự bất mãn và bất bình kia, cũng như thế, trôi vào hư không. (2)

Tịch Dữu chỉ cười rồi thôi.

Nụ cười đại biểu cho việc, y chấp nhận cuộc sống như vậy, chấp nhận sự cách biệt trong suy nghĩ này.

Chu Châu thu lại tai nghe, vừa lúc đồ ăn lên tới.

Tịch Dữu lau muỗng, xếp cẩn thận vào tô của Chu Châu, còn y thì dùng đũa.

Món chay rất ngon, vừa vặn làm ấm người, tuy vậy không xua tan được cơn say đến váng đầu. Sau khi ăn được một nửa, Chu Châu ngăn y lại. "Uống chén canh gừng, làm ấm người, tỉnh táo đầu óc."

Tịch Dữu liền cầm lấy bát, ngoan ngoãn nuốt xuống mùi vị cay nồng kia.

Mùi vị không khác xưa.

Đáy mắt Tịch Dữu tràn ra một sự tư lự. Y nhìn về Chu Châu, ngoài cảm giác khác lạ, còn là chút thân thuộc. Có lẽ anh đã quên, hay y vẫn nhớ.

Thực ra một chén canh gừng, đã bắt đầu sự liên kết của bọn họ.

Không phải là dung mạo hoa lệ, cũng không phải là đêm tình cuồng nhiệt ấy. Tịch Dữu đã buông lỏng nguyên tắc của bản thân.

Là vì một chén canh gừng.

Là canh gừng của bây giờ, cũng như canh gừng của mười ba năm về trước. (3)

Tịch Dữu đặt canh gừng xuống, luôn thấy thật may mắn vì Chu Châu vẫn còn có thói quen này.

Nếu không y sẽ cảm thấy bản thân của hiện tại vô cùng nực cười.

Sau đó cả hai về nhà.

Chu Châu hỏi địa chỉ của Tịch Dữu, đưa y về đến nơi, nhận ra đó chỉ là khu dân cư tập trung, kiến trúc khá cổ kính nhưng không kém phần sang trọng.

Đồng hồ trên xe vừa điểm ba giờ sáng.

Đoạn đường khá vắng, anh theo sau y, chiếc xe chạy chậm từng chút, đến khi Tịch Dữu tới trước cửa, mở nó ra, Chu Châu mới ngừng xe lại, bước đến trước mặt y.

Anh nhớ ra đoạn tin nhắn Tịch Dữu đã thu hồi trong điện thoại. Khi đó máy hiện lên mấy chữ "đã thu hồi", Chu Châu còn nghĩ Tịch Dữu thực sự sẽ không chờ anh nữa.

Nhưng cuối cùng y vẫn chờ.

Anh không định sẽ đem chuyện khó xử này hỏi ra, chỉ nghĩ nếu như có lần sau, anh tuyệt đối không muốn vì mình mà Tịch Dữu phải chờ.

"Lần sau em đừng chờ tôi như vậy, lỡ may tôi không tới kịp thì phải làm sao đây?"

Tịch Dữu vẫn giữ nguyên bộ dáng như thường ngày, không trăn trở băn khoăn, cũng không giận dữ phật lòng.

Y nói.

"Tôi nguyện ý chờ."

Trong lòng Chu Châu mềm đi, nhất thời cả gương mặt nghiêm nghị giãn ra, cả người như được vật mềm xoa dịu.

Mưa đã tạnh, chỉ còn lại những cơn gió trong lành thổi qua, thổi bay cả nếp tóc của Tịch Dữu.

Trong đêm tối mịt mờ, Tịch Dữu lại vô cùng xinh đẹp trong sự tĩnh lặng của mình.

Chu Châu nhẹ nhàng đỡ gáy y, áp môi mình lên.

Tịch Dữu còn chẳng có lấy nửa điểm kinh ngạc.

Sự bình tĩnh của đàn ông ngoài ba mươi chính là như vậy, dù có thực sự đứng trước mặt người mình thích, họ cũng sẽ không nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Chu Châu hôn nhẹ lên cánh môi y, mang cả hương thuốc lá vốn có, còn phả ra mùi gỗ tùng thanh mát. Sau khi nhận ra Tịch Dữu không phản kháng, anh khẽ luồn lưỡi, tiến vào khoang miệng đối phương, cảm nhận được vị kẹo bạc hà lành lạnh.

Mặt Tịch Dữu ửng hồng theo sinh lí, ngoan ngoãn há miệng phối hợp.

Âm thanh môi lưỡi vang lên rất rõ, cả tiếng thở dốc đầy ái muội.

Chỉ là sau tất cả, y không ôm lấy Chu Châu.

Đó là tia sáng mà y nâng niu nhất, bàn tay y lấm bùn dơ, ít ra không nên chạm vào.

Nụ hôn kéo dài mấy phút, cuối cùng Chu Châu mới lui ra.

Môi Tịch Dữu sưng đỏ, lưỡi cũng tê rần, thậm chí còn không quen khép miệng.

Sự thành thục này khiến Tịch Dữu nhận ra, có lẽ bên cạnh Chu Châu đã từng có rất nhiều "Tịch Dữu." Chính là ý, y sẽ không phải là duy nhất.

Chu Châu lau khoé miệng Tịch Dữu, còn cẩn thận quan sát xem y có chỗ nào không thoải mái hay không. Nhưng hình như thực sự không có.

Anh chậm chạp bình tĩnh lại.

"Tôi về trước." Sau một khoảng yên ắng, Chu Châu chủ động nói.

Quả thật giờ này cũng nên trở về.

Tịch Dữu gật đầu, "Vâng, ngài đi cẩn thận."

Nghe được lời muốn nghe, Chu Châu mới ngồi vào ghế lái, nhưng rất nhanh anh hạ cửa sổ, nói với y mấy câu, "Đừng chờ tôi như vậy."

"Tịch Dữu à, khi ở cùng tôi, em đừng như vậy."

Tịch Dữu chỉ cười, không đáp.

Bộ dạng này chính là hai từ "như vậy" trong lời nói của anh. Người vừa cùng anh thân mật, bây giờ nói buông là buông, nói thế nào thì là thế ấy.

Chu Châu không quen được.

"Nếu không thấy tôi, em cứ hãy làm việc của mình."

"Đừng như tối hôm nay, tôi sẽ đau lòng."

Mi mày Tịch Dữu có chút dao động, nhưng không lớn. Y lùi về sau, chủ động vẫy tay chào Chu Châu.

Lời muốn nói cũng đã nói, Chu Châu chỉ cần chờ y một sự thoả hiệp.

Tuy vậy anh không biết rằng khi mình vừa lái xe rời đi, Tịch Dữu vẫn luôn đứng ngây người ở cửa, nhìn theo hình dáng xe, phác hoạ nó đến vô số lần trong đầu.

Có một lời y vẫn chưa kịp nói, cũng sẽ không định nói.

Đó chính là, y tin rằng Chu Châu sẽ tới tìm mình.

Dù có bất cứ chuyện gì trong tương lai, y cũng nguyện ý chờ đợi.

Có lẽ, đấy là thứ duy nhất y dám đánh cược với vị thần "số mệnh".

...

(1) Ý chỉ vì quá đau khổ nên đã tự tưởng tượng ra ảo ảnh xoa dịu chính mình.

(2) Toàn bộ đều là cảm nhận của người viết về tình tiết, có thể không tương đồng với phân tích trên các trang chính thống, mong quý bạn độc giả có thể đọc "Liêu trai chí dị" để có những cảm nhận riêng cho mình.

(3) Phần này sẽ được tiết lộ ở ngoại truyện, cũng là nguyên nhân vì sao Tịch Dữu có thể thích Chu Châu nhanh đến như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.