Triệu Lẫm lái chiếc bốn chỗ dáng vẻ phổ thông từ những năm đầu mới ra mắt để đưa cả hai tới quán. Mặc dù lương pha chế rất cao, nhưng tính hà tiện đã ăn vào máu Triệu Lẫm từ lâu. Tịch Dữu khuyên cậu nên đổi một chiếc xe có tính an toàn cao hơn nhưng năm lần bảy lượt đều bị cậu từ chối.
Nhìn khung xe yếu ớt, thậm chí sơn xe đã tróc phần lớn, Tịch Dữu không đành lòng. Tuy vậy y lại sợ Triệu Lẫm phớt lờ mình, đến cùng vẫn không lên tiếng.
Mãi cho tới lúc đỗ xe vào bãi, bởi vì trần xe quá thấp cho nên Tịch Dữu liền va phải.
Tiếng va chạm vang lên rất rõ ràng.
Triệu Lẫm chạy từ đầu bên kia sang, vội vàng nhìn mảng đỏ ửng đang lan rộng ra xung quanh trên trán y, khẽ xoa mấy cái. Không rõ là tư vị gì, nhưng nhiều nhất là sự đau lòng.
Tịch Dữu hiếm khi ngồi xe của cậu, không ngờ tới lần ngồi xe này dẫn đến hậu quả như vậy.
Triệu Lẫm tặc lưỡi, "Thôi vậy, cuối tuần này em đi coi xe."
Đương nhiên Tịch Dữu rất vui, hai mắt y sang sáng, "Thật à? Anh đi cùng em nhé?"
Ánh mắt Triệu Lẫm không dời khỏi cái trán đỏ chót kia, lẽ thường tình mà nói, "Chân anh không thoải mái, cứ nghỉ ngơi đi đã."
Dù sao thì Triệu Lẫm đã đồng ý sửa soạn mua xe, Tịch Dữu không cưỡng cầu gì, lập tức đồng ý. Sau đó quá nửa ngày làm, cả hai đều cùng xem mấy showroom gần đó, cả cửa hàng 4S nữa.
Coi một lúc, cả hai chọn được một chiếc Mercedes C-Class đời mới. Tịch Dữu vô cùng ưng ý chiếc xe này, luận về tính an toàn thì vượt bậc hơn một chút, nếu để đi lâu dài thì quả là rất phù hợp.
Lương một tháng của Triệu Lẫm khá cao, cao hơn nhiều so với các bartender ở những quán khác. Cậu biết là vì quán bar này thu nhập khá, nhưng đó cũng chưa phải là lý do chính.
Lí do chính chính là vì Tịch Dữu thiên vị cậu.
Thấy Triệu Lẫm thất thần, y cho rằng là vì ngại giá xe quá cao, Tịch Dữu âm thầm lấy điện thoại, chuyển cho cậu năm mươi vạn.
Điện thoại Triệu Lẫm luôn để ở chế độ tắt thông báo, tin nhắn chuyển tiền tới cậu cũng không biết, phải đến khi về tới nhà, mở máy một lần nữa, số tiền năm mươi vạn kia mới đập vào mắt cậu.
Có một lời nhắn kèm theo, "Đừng nghĩ nhiều nữa, cuối tuần anh sẽ đi với em."
Không hiểu sao lúc đó, khoé mắt Triệu Lẫm rất cay.
Đã vô số lần Tịch Dữu yêu chiều cậu, nhưng cách làm của y rất vụng về, thậm chí còn đến mức gọi là ngốc nghếch. Giống như một rừng cây chết khô và ông thợ trồng rừng ngu ngốc.
Dù biết rõ kết quả, nhưng cũng không ngăn được chấp niệm một đời.
Mà điều này, Triệu Lẫm cũng rất nguyện ý.
Mà ở hiện tại, Tịch Dữu vẫn đang chờ đợi.
Tịch Dữu nghĩ, thì ra mình đã bị cho leo cây rồi.
Mãi tới tận giữa đêm, Chu Châu vẫn chưa xuất hiện.
Cũng chẳng trách được, là y cả tin, đem lòng tin đặt vào một câu nói bâng quơ và xã giao, cho rằng tất cả đều là thật lòng.
Khoé môi Tịch Dữu cười khổ.
Dù sao thì Chu Châu còn chưa nói thích y, y cũng chẳng rõ mình vui vẻ vì cái gì, thậm chí còn pha nước chờ sẵn.
Từ mười giờ đến mười hai giờ đêm, nước cũng đã sớm hoà với đá, tạo thành một màu nhạt nhẽo, mùi hương vô vị.
Tịch Dữu cầm thìa barspoons, khuấy tròn trong y rượu nồng. Ngày hôm nay có về một kiện hàng, chủ yếu là rum. Tịch Dữu đi tới quầy, ở nơi không ai thấy, y lấy xuống chai Rum Bacardi Gold Oro 750ml. Chất rượu vàng óng, như dát vàng, y thậm chí không qua pha chế, cứ thế ở trong góc tối rót cho mình hết ly này đến ly khác.
Tửu lượng của y là sáu chai, nếu như nồng độ cồn là 35%, năm chai nếu như trên 40%.
Vừa vặn, Rum Bacardi Gold Oro lại nằm ở mức bốn mươi.
Đến lúc chai thứ năm lăn tới chân Triệu Lẫm, Tịch Dữu đã ngà ngà say rồi.
Gương mặt y hơi đỏ, tóc mái tán loạn, cổ áo được y mở tung ra.
Không rõ y uống bao nhiêu chai, nhưng để bản thân rơi vào trạng thái như thế này, chính là phải cho rất nhiều rượu vào người.
Triệu Lẫm không thấy rõ được Tịch Dữu.
Trong quầy còn một bartender khác, chỉ có đièu tay nghề không xuất sắc như Triệu Lẫm, nhưng tạm thời thế chỗ thì vẫn được.
Mấy cậu trai trẻ măng luyến tiếc cậu lắm, một trong số đó níu lấy tay Triệu Lẫm, õng à õng ẹo đòi cậu tiếp tục pha thêm rượu.
Triệu Lẫm cười trừ, cẩn thận rút tay mình ra, "Tôi có chút việc, bồi các vị công tử sau nhé." Nói xong y chạy tới góc cua, khuất sau tủ rượu.
Vừa tới, lọt vào tầm mắt của cậu chính là một Tịch Dữu mơ hồ, y chống tay trên bàn, tì một nửa gương mặt vào đó.
Điện thoại y còn đang nhấp nháy sáng.
Trong ánh đèn mờ ảo, Triệu Lẫm thấy y gởi đi một tin, người nhận để tên là "Vermilion", với một dòng tin nhắn ngắn gọn.
"Đêm nay ngài không tới phải không ạ?"
Người nhận bên kia hẳn là Chu Châu.
Triệu Lẫm không biết liệu tỉnh rượu rồi, Tịch Dữu có hối hận vì đã nhắn loại tin nhắn thế này hay không. Nhưng đối với cậu, cậu lại cảm giác được rằng Tịch Dữu đang xem nhẹ bản thân mình.
Có lẽ cái chân tàn và địa vị xã hội đã khiến y phải luồn cúi khép nép như vậy, kể cả là với mình, hay với người đang có ý với mình.
Cần cổ Tịch Dữu lộ ra bên ngoài, vô tình phơi bày những dấu hôn xanh tím đang dần dần phai mờ.
Triệu Lẫm dường như mất đi tri giác. Cả khoảng không xung quanh cậu tĩnh lặng đến đáng sợ, thậm chí cậu còn không nhìn được màu sắc, hay là người với người nữa.
Sau cùng, Triệu Lẫm kéo cao cổ áo đối phương, gài từng nút áo lại.
Thời điểm cậu muốn rời đi, màn hình điện thoại vẫn còn hơi mờ, có lẽ là sắp tắt rồi.
Dòng tin nhắn đã gởi từ mấy phút trước vẫn chưa hiện "đã nhận", trong lòng cậu dần dần nổi sóng.
Đến khi điện thoại được tắt và về lại vị trí cũ, dòng tin nhắn kia đã được thu hồi, thậm chí còn xoá hiển thị ở phía Tịch Dữu.
Dù chỉ một lần thôi, Triệu Lẫm mong rằng Tịch Dữu có thể nhìn về phía cậu. Cách thức nào cũng được, là gì cũng được.
Dù chỉ là một lần thôi cũng đã đủ rồi.
...
Gần sáng, Tịch Dữu tỉnh dậy.
Điện thoại của y đã sớm tắt nguồn. Tịch Dữu ấn mấy cái, thấy không có phản ứng thì đem cất vào túi.
Mấy vỏ chai xung quanh đã được dọn, có lẽ là Triệu Lẫm dọn thay y.
Bình thường với bấy nhiêu đây Tịch Dữu sẽ không dễ say đến như vậy, nhưng hôm nay chỉ mới năm chai non nửa, y đã ngủ mất rồi.
Triệu Lẫm nghe động tĩnh bên này, liền từ từ đi tới, "Anh dậy rồi à? Có khô họng không, em lấy nước cho anh nhé?"
Đầu óc Tịch Dữu còn hơi mơ hồ, y lắc đầu, "Thôi, bây giờ anh về."
Triệu Lẫm càng lo lắng hơn, cậu bước vài bước tới gần y, muốn vươn tay đỡ lấy, nhưng sau cùng Tịch Dữu vẫn tự mình đứng được, chỉ có điều tầm mắt thì không nhìn rõ.
"Anh gọi lái thuê, em cứ làm đi đã." Nói đoạn y nhìn sang đồng hồ treo tường ở gần đó, chỉ vừa điểm sang một giờ sáng, là giờ khá cao trào của quán. Mặc dù nơi y ngồi đã rất vắng người, nhưng cũng không tính là không có. Bàn gần đó đã có vài người vì hưng phấn mà reo hò.
Âm thanh rất ồn ào.
Tịch Dữu chưa từng nghĩ chính âm thanh đã nuôi lớn mình giờ phút này lại vô cùng khó nghe.
Y khẽ che tai.
"Anh về đây."
Triệu Lẫm không kịp đáp lời, Tịch Dữu đã đi lướt qua người cậu, sau đó tập tễnh từng bước ra cửa chính. Tiếng chuông báo hiệu vang lên, nhưng không so được với tiếng nhạc của sàn nhảy. Tịch Dữu như chìm trong biển người, ngay cả gương mặt cũng trở nên mờ nhạt.
Bên ngoài gió khá lớn, không lạnh, nhưng mang theo hơi ẩm khó chịu. Trời còn đang lất phất chút mưa phùn nữa.
Tịch Dữu nép vào mái hiên, phủi đi ít hơi nước còn bám trên người.
Mưa không lạnh, chỉ chứa ít bụi mù. Gió lốc thổi, kéo theo mấy hạt bụi rơi vào mắt y.
Tịch Dữu chà chà bên ngoài mí mắt, đột nhiên giờ phút hẩm hiu này làm y nhớ lại những ngày y còn lam lũ tìm việc.
Khi đó rơi vào cuối hạ, sang thu. Khí trời vừa ẩm vừa lạnh, Tịch Dữu chỉ có mỗi mấy cái áo len để mặc, bởi vì y phát triển khá nhanh, số quần áo viên cảnh sát mua cho đều không còn vừa nữa.
Y tiết kiệm được ba ngàn sáu trăm hai mươi lăm tệ, một trong số đó đã dùng để ăn và lo chút đồ ma chay tế lễ cho viên cảnh sát.
Sau cùng y còn lại hơn một ngàn.
Bởi vì bằng cấp không đủ, cho nên không có công ty nào chịu nhận y, ngay cả những công việc tiếp tân bình thường nhất cũng đều yêu cầu phải tốt nghiệp cấp ba. Cuối cùng khi y chỉ còn hơn hai trăm tệ trong túi, thì y được tuyển dụng làm bốc vác cho một chuỗi siêu thị nhỏ.
Tịch Dữu khi ấy đã vô cùng biết ơn vị quản lí đã tuyển dụng mình kia.
Y bắt đầu làm từ việc lớn nhất, như bưng các thùng trái cây, nước uống, đồ ăn và sắp xếp chúng trong kho hay cả việc nhỏ nhất là sắp xếp chúng lên kệ hàng. Mỗi thùng đều nặng trên dưới năm mươi, sáu mươi kí. Mấy ngày đầu y làm không quen, tay chân đều rướm máu, thậm chí có chỗ còn sưng tím.
Dù vậy y chưa từng nghĩ tới sẽ thôi việc.
Y lay lắt sống đến hơn một tháng sau, thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Vị quản lí đạo mạo kia đột nhiên giở trò. Hắn ta thường xuyên đụng chạm vào những chỗ nhạy cảm của y, sau đó chụp ảnh và quay lén. Tịch Dữu đã nhiều lần muốn lên tiếng, nhưng rồi y chợt nhận ra.
Đã không còn viên cảnh sát, liệu ai sẽ tin tưởng một đứa trẻ mồ côi đây.
Đỉnh điểm nhất chính là khi Tịch Dữu bị chuốc thuốc, sau đó đã bị cưỡng hiếp cả một đêm trong kho hàng.
Khi y tỉnh dậy, chỉ thấy trên người toàn là tinh dịch, hậu huyệt đau buốt, còn chảy rất nhiều máu.
Cuối cùng y nghỉ việc.
Bác sĩ chẩn bệnh cho y ở khoa nam luôn miệng mỉa mai y trong quá trình thăm khám. Bảo giới trẻ bây giờ thật ti tiện, có thể vì có chút nhan sắc và tham tiền mà bán thân.
Tịch Dữu đã không còn nhớ rõ mình đã nói gì, nhưng ông ta đã tát y một cú trời giáng.
Và y đã tiêu hết toàn bộ số tiền mình kiếm được trong hai tháng ngắn ngủi.
Khi Tịch Dữu gần như đã cạn túi, đột nhiên vị quản lí kia lại gọi cho y. Y kiên trì không bắt máy. Tuy nhiên vị quản lí không bỏ cuộc, nhắn tin cho y rằng sẽ giới thiệu một chỗ làm, lương một tháng gần mười ngàn. Đó chính là lời xin lỗi của gã muốn gởi đến y.
Tịch Dữu nào biết chính sự cả tin ấy lại là món vũ khí giết chết tương lai của mình.
Gã quản lí nhận được hơn mười vạn tiền môi giới, còn y đã lỡ làng bán bản thân cho nơi khói liễu đó.
Cơn mưa ngoài hiên lớn hơn, gấu và vai áo của y dần dần ướt đẫm. Không thể đặt tài xế công nghệ, Tịch Dữu càng thêm mệt mỏi.
Tay chân y lạnh, rất rất lạnh.
Y đã từng cầu mong sẽ có ai đó đén và ủ ấm mình. Nhưng quanh đi quẩn lại, đó chỉ là mộng tưởng của riêng bản thân mình.
Ngón tay y cứng lại, Tịch Dữu cố gắng bẻ nó một chút, hòng làm nó ấm lên, mãi một lúc mà vẫn không thành.
Thế là y buông lơi.
Người qua người lại đã vãn rất nhiều, chủ yếu là họ tìm được chốn để chơi, còn lại y lặng lẽ đứng ở nơi này.
Nhưng rồi, có gì đó che tầm mắt của y lại.
Tịch Dữu vươn tay ra phía trước, muốn chạm vào vành ô đang che trên đầu mình, thì đối phương đã nắm lấy tay y kéo trở về.
Trên người Chu Châu lúc ấy không mang áo bành tô như mọi hôm nữa.
Áo gi lê của anh bật tung, cả cà vạt cũng lỏng lẻo treo trên cổ áo. Chu Châu nghiêng hết dù về phía Tịch Dữu, chắn những giọt nước bắn lên gương mặt y, còn mình thì bị cơn mưa mùa hạ xối ướt đẫm.
Khoé mắt y phát cay, thậm chí còn không dám tin rằng Chu Châu thực sự đã tới.
Giọng anh khàn đến lợi hại, "Xin lỗi em, công ty có cổ đông ghé thăm, còn có người ở bên buổi trình diễn thời trang tới xem tiến độ. Tôi thực sự không kịp tới."
Bởi vì cổ họng quá khô, Chu Châu nói xong liền ho khan, "Tôi cũng đã cố gắng để đến gặp em, em có thể châm chước cho tôi không?"
Khoé môi Tịch Dữu phát run, cũng như cánh tay cầm dù của Chu Châu đang run lên như vậy, y còn cảm nhận được chút cảm xúc truyền qua động chạm nơi cổ tay.
Lúc đó y biết, bản thân đã tìm được hơi ấm cho riêng mình rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]