🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tịch Dữu về nhà với cảm giác lâng lâng khó tả.

Nhà bà Lư đã tắt đèn, nhà nhà cùng tắt đèn. Nhưng sao y cứ thấy trong lòng mình mang theo tia sáng. Đó là cảm xúc hơn ba mươi mấy năm qua y chưa từng nếm trải.

Bàn ghế vẫn như ngày hôm qua, món ăn y làm sẵn đã nguội ngắt nằm trong tủ lạnh, nhưng dường như y không còn cảm thấy cuộc sống này tẻ nhạt nữa.

Hoá ra một lời nói của Chu Châu có thể khiến y chợt nhiên thấy được tương lai tốt đẹp của mình.

Điện thoại y chớp nháy một lúc, đồng thời vang lên một tiếng thông báo. Tịch Dữu lấy ra kiểm tra, là lời mời kết bạn trên wechat. Người dùng tên là "Vermilion". Đối với Tịch Dữu, cụm từ này không xa không gần.

Chu Châu, là Châu trong "nốt chu sa" cũng là màu đỏ thắm, đặt như vậy vừa khéo, lấy "Vermilion" cũng không sai.

Nhưng thứ Tịch Dữu chú ý, là lời giới thiệu đơn giản kia, "Tôi là Chu Châu, mong được kết bạn với em."

Tịch Dữu bật cười, cẩn thận nhấn vào nút xác nhận.

Chỉ không ngờ là chưa đầy mấy giây sau khi lời mời được thông qua, tin nhắn đầu tiên nhảy lên màn hình, "Ngủ sớm đi nhé."

Tin nhắn này khá ngắn gọn, Tịch Dữu không tìm được cảm xúc qua đó, cho nên theo lẽ thường đáp, "Tôi hiểu rồi ạ. Ngài ngủ ngon."

Chu Châu cũng không tiếp tục trả lời nữa. Anh biết thời gian của bartender thường rất hạn hẹp, cho nên sẽ không ở thời điểm như vậy mà huyên thuyên. Chu Châu nhìn qua dòng tin nhắn kia rồi đóng máy.

Anh cũng chỉ vừa tới nhà mà thôi.

Thực ra thời điểm gởi lời mời kết bạn, Chu Châu đã vô cùng lo lắng. Lo lắng rằng Tịch Dữu sẽ không chấp nhận, thậm chí còn lo rằng Chu Châu không hỏi ý, đã tự mình xin số điện thoại của y.

Vậy mà chẳng có gì xảy ra cả. Tịch Dữu không hoài nghi, cũng chẳng bài xích.

Chu Châu thả điện thoại xuống.

Ngày mai anh còn một cuộc họp với bộ phận thiết kế. Ý tưởng trước đó đã thông qua, nhưng để làm nên thành phẩm còn cần tính thực tế. Cho nên trước khi nhập vải và bắt đầu may, vẫn còn rất nhiều công đoạn trước đó. Và thường, người may chính là Chu Châu.

Nhưng với tình trạng mệt mỏi như vậy, Chu Châu sợ là mình sẽ không gắng gượng nổi. Anh nằm trên giường, chỉ bật máy lạnh, ngay cả đồ cũng không thay, cứ thế nhắm mắt ngủ.

Tới gần sáu giờ sáng thì tỉnh.

Chu Châu làm vệ sinh cá nhân, nhìn gương mặt của mình trong gương, lúc này mới phát giác có gì đó là lạ.

Bên dưới cằm anh có vết cắn nhàn nhạt, hình bốn dấu răng.

Điểm này khiến Chu Châu bật cười.

Chắc là đêm đó Tịch Dữu muốn trả đũa, mới cắn anh như thế. Nhưng động vật nhỏ ngọt ngào này không nỡ khiến anh chịu đau. Chu Châu sờ sờ dưới cằm, sau khi tắm ra mới tìm một cái băng cá nhân dán lại.

Điện thoại Chu Châu đã nhảy tin nhắn đến từ khoảng một giờ trước. Người dậy sớm như vậy, ngoài Tô Ngọc ra thì không còn ai khác.

Với tính tình của Tô Ngọc, đời nào ông dễ dàng chấp nhận câu chuyện hoang đường như vậy. Ông đã nhịn tròn một ngày, tới sáng hôm sau, Tô Ngọc không còn bình tĩnh được nữa.

Năm đó Chu Châu không nói với ông rằng anh thích đàn ông, là ông được nhân tình của anh nhắn tin quấy rối, hòng làm cho Chu Châu ngựa hư ăn cỏ cũ. Nhưng chuyện vỡ lở ra, Chu Châu không những không quay lại với cậu ta, còn thẳng thắn thừa nhận với Tô Ngọc. Tô Ngọc còn nhớ rõ anh không ăn mềm cũng không ăn cứng, ông giận anh rất lâu, ngay lúc công anh ty bị rút vốn đầu tư, vậy mà Chu Châu còn chẳng mở miệng ra xuống nước với ông.

Tô Ngọc biết, từ ban đầu ông đã thua trắng rồi.

Chu Châu mở điện thoại lên, tin nhắn đầu tiên của Tô Ngọc chính là mắng nam nhân kia hạ tiện. Những tin đằng sau không cần nhìn cũng biết đều sẽ có nội dung tương tự. May mắn ở chỗ Tô Ngọc thân làm nghệ thuật, sẽ không dùng từ ngữ quá mức phản cảm để dè bỉu người khác.

Nhưng anh vẫn không định sẽ tiếp tục đề tài này nữa. Chuyện anh nói chỉ là thông báo, sẽ không vì bất kì lời phản đối nào mà thay đổi.

Vì vậy tới mãi trưa, Chu Châu không trả lời Tô Ngọc một lời nào. Tô Ngọc đợi không được, bèn gọi qua.

Chu Châu nhìn tên người hiển thị một lúc, mới từ từ nhận máy.

"Anh lớn gan rồi đúng không? Tin nhắn của tôi cũng không muốn trả lời."

Chu Châu lựa lời một chút, "Em đang cho thầy thời gian để tiếp nhận. Ngày hôm đó quả thật em đã nói không dám đối mặt, nhưng sau đó thì em đành phải thay đổi suy nghĩ đó thôi."

"Thay đổi?" Tô Ngọc còn đang trông chờ vào việc Chu Châu sẽ lung lay, cuối cùng nhận ra bản thân với nam nhân kia là không phù hợp. Không nghĩ tới anh lại phun ra một câu như vậy. "Cho nên cậu ta đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú rồi?"

Lời Tô Ngọc nói như đang đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu Tịch Dữu vậy. Nhưng vốn dĩ trong chuyện này Tịch Dữu luôn ở thế bị động, có là ai mê luyến ai, thì phải nói đến Chu Châu đầu tiên.

Bên kia điện thoại, Tô Ngọc nghe một tiếng thở dài.

"Thầy à." Chu Châu nuốt nhả mấy chữ, cuối cùng cũng đem chuyện tối hôm ấy nói ra. "Là em cưỡng ép cậu ấy lên giường, là em khởi đầu. Tất cả là do em."

Kết quả này Tô Ngọc không ngờ tới.

Trong mắt ông, Chu Châu là người đạo mạo đoan chính, nghĩ trước làm sau, chưa bao giờ tuỳ tiện đối đãi với người khác. Thậm chí những người tình trước của anh, nếu như không phải họ đồng ý, có cho tiền Chu Châu cũng không dám phát sinh quan hệ.

Nhưng giờ thì sao, đứa học trò luôn khiến ông tự hào lại thốt ra một câu hệt như một kẻ chỉ biết có dâm loạn.

Trong giây phút im lặng ngắn ngủi, Tô Ngọc vẫn luôn tự thuyết phục mình rằng những lời đó chỉ là Chu Châu bịa ra để lừa ông mà thôi. Dù vậy ông cũng đồng thời nhớ đến việc, Chu Châu sẽ không nói dối.

Sau khi nói ra, lời của anh có cả đúng, cũng có cả sai. Việc anh khởi đầu là đúng, nhưng anh chưa từng có suy nghĩ sẽ cưỡng bức Tịch Dữu làm loại chuyện này. Đêm đó anh vẫn còn nhận thức được, nếu không vì câu kia của Tịch Dữu, anh đã định nhịn xuống lửa dục của mình.

Tối hôm ấy, trong men say, khi Chu Châu định nhấc tay rời đi, Tịch Dữu đã víu lấy áo của anh.

Khoé miệng y cong nhè nhẹ, đôi mắt ngập trong sắc tình. "Tới đi."

Chu Châu đã che giấu điều này, muốn chĩa cái mũi nhọn đáng gờm kia về phía mình.

Lời nói không rõ thực hư, Tô Ngọc chỉ biết chết lặng. Cánh tay ông run lên liên hồi, hơi thở gấp gáp khó nhọc, chỉ một giây sau khi ông phát hiện ra đó chính là một lời lừa dối, ông đã rõ.

Chu Châu thực sự đã tính tới câu chuyện có tên "mai này" với nam nhân thấp hèn kia.

Tô Ngọc kinh hãi tắt máy. Điện thoại ông rơi trên sàn, cả hai bàn tay vò chặt lấy ngực áo trái, đè lên trái tim không ngừng co bóp.

Ông khó nhọc phun ra từng chữ với bảo mẫu, "Lấy, lấy cho tôi Aspirin (1)."

Khoé mắt ông khi đó hằn tia máu, ông tin chắc rằng đứa nhỏ này không thể tiếp tục cưỡng cầu được nữa.

Mà bên này, Chu Châu thấy Tô Ngọc vừa cúp máy, anh cũng đồng thời chấp nhận việc sẽ mất một thời gian rất dài mới có thể khiến ông chấp nhận và quay lại mối quan hệ thầy trò bình thường như trước kia của hai người.

Anh đảo mắt đến hộp cơm trên bàn, là của nhà hàng khá có tiếng. Nhưng giờ phút ấy anh hoàn toàn không thấy đói. Giờ cơm trưa còn hơn một tiếng, Chu Châu vẫn còn một cuộc họp lúc xế chiều, nếu như không ăn, có lẽ chỉ còn lại bữa đêm mà thôi.

Lúc này máy báo có thông báo mới.

Chu Châu nhấc điện thoại một lần nữa, trong lòng cũng có câu trả lời rồi.

Wechat của anh chỉ có đám Hà Mạn Mạn và Bạch Yến. Cả bọn rất ít khi cập nhật tin tức, nếu có thì chỉ là Bạch Yến chia sẻ một vài thông tin truyền thông. Nhưng thường là vào buổi tối.

Nếu giữa trưa thế này, có lẽ không ai khác chính là Tịch Dữu.

Chu Châu lướt bản tin, thấy một tấm ảnh hiện ra, tên người dùng là "12%".

Không có trạng thái gì, chỉ đơn giản là chụp hộp cơm và một con mèo béo màu vàng.

Điều đáng chú ý là hộp cơm của Tịch Dữu giống y đúc hộp cơm của Chu Châu. Có cá, có thịt heo, có canh, và có cả sốt chấm cay.

Chu Châu nhìn một lúc, sau đó thả cho y một tim.

Quả thật wechat của Tịch Dữu không có bạn bè nhiều, ngoại trừ Triệu Lẫm ra, thì chỉ còn ông Lư bà Lư. Sau khi thấy thông báo tới, Tịch Dữu vô cùng bất ngờ, thậm chí khi thấy Chu Châu là người thả cảm xúc thì còn kinh ngạc hơn nữa.

Nhưng cảm xúc đó trôi qua quá nhanh, cuối cùng được thay thế bằng chút vui vẻ vụng về.

Y mở hộp hội thoại của cả hai, vẫn là dừng ở câu khách sáo mang tính nghi lễ đó. Tịch Dữu ngẫm nghĩ, cẩn thận gõ mấy chữ, "Cảm ơn vì đã tương tác, chúc ngài bữa trưa cũng ngon miệng."

Câu từ Tịch Dữu viết rất lủng củng, nhìn qua đã hiểu rõ được vấn đề nằm ở trình độ học thức. Nếu như là Chu Châu của trước kia, điểm nhỏ này chính là thứ khiến anh sẽ đánh giá một người.

Nhưng kì lạ thay, Tịch Dữu hết lần này tới lần khác khiến anh phải có ngoại lệ của riêng mình.

"Em cũng thế, ăn ngon miệng."

Nhưng nghĩ một chút, Chu Châu lại nhắn thêm, "Sốt ở đây rất cay, em đừng ăn, có lẽ sẽ không hợp khẩu vị."

Tịch Dữu biết Chu Châu đang nói về chuyện sở thích ăn uống của mình, y chụp qua một ô nhỏ, ở đó chỉ có rau và thịt luộc, "Của tôi là cái này cơ. Hộp ban nãy là của Tiểu Triệu."

Mấy chữ "Tiểu Triệu" lọt vào tai anh rất có sức nặng. Nếu như ban nãy là anh chủ động nhắc nhở y, giờ phút này thì Tịch Dữu đã giúp anh nhớ lại vì sao mình có được wechat đối phương.

Chu Châu bật cười.

Thái độ này như bé thỏ nhỏ đang nhảy từng bước trước mặt con mồi vậy, có sự đáng yêu, cũng có sự khiêu khích.

Chu Châu thả một biểu tượng cảm xúc cho y. Cuộc trò chuyện ấy cuối cùng kết thúc bằng việc Liley thông báo cho anh cuộc họp sắp bắt đầu.

Anh nhìn hộp cơm trên bàn, không quá mấy giây, Chu Châu khoác áo rời khỏi văn phòng.

"Sắp tới đều đặt cơm trưa chỗ này cho tôi đi, cảm ơn cô."

...

Tịch Dữu nhìn đoạn tin nhắn rồi mỉm cười. Triệu Lẫm ngồi bên cạnh tò mò, thò cả đầu cậu vào xem. Đơn giản chỉ là mấy tin nhắn hỏi thăm, nhưng Tịch Dữu lại vui như vậy.

Trái tim Triệu Lẫm vừa mừng rỡ, nhưng cũng tràn đầy hụt hẫng.

Năm đó Triệu Lẫm thực ra đã dùng trăm phương nghìn kế để thổ lộ với Tịch Dữu, cả ẩn ý lẫn trực tiếp tặng quà đều có. Cho dù vậy Tịch Dữu luôn phân rõ giới hạn với cậu, thậm chí còn luôn miệng nói rằng trong tương lai Triệu Lẫm sẽ thay đổi.

Nhưng một tháng, vài năm, rồi một ngàn tám trăm hai mươi lăm ngày, Triệu Lẫm vẫn chưa từng thay đổi.

Triệu Lẫm cũng nhận ra, bản thân mình có chấp niệm rất nặng với Tịch Dữu. Không nắm được, nhưng cũng chẳng nỡ buông.

Đó chính là sự cố chấp hơn hai mươi mấy năm qua của cậu.

Đồ ăn trên bàn sớm đã nguội bớt, Triệu Lẫm gắp một ít thịt không dính quá nhiều gia vị, đặt vào phần ăn của Tịch Dữu.

Lúc này y mới buông xuống điện thoại, "Cảm ơn em nhé."

Lại nói đến chuyện sáng nay, tất cả đều tại vì cái chân trái của Tịch Dữu đột ngột phát đau.

Lúc đó y đang đứng ở đầu cầu thang, thời điểm nhấc chân bước xuống bậc, liền bị cơn co rút ở chân làm té ngã hai mươi mấy nấc thang còn lại. Tịch Dữu khi đó ngã đến đau đớn, chỉ có thể gọi điện thoại cho bà Lư kịp thời giúp đỡ.

Bà Lư qua tới nhà y, trên người vẫn ám mùi dầu mỡ trong bếp, tạp dề còn chưa tháo ra, đã vội chạy tới kiểm tra vết thương trên người y.

Nhưng không may là, ngoài mấy vết bầm ở chân và cẳng tay thì còn lưu lại một vết trầy dài trên mặt, đến bây giờ Tịch Dữu vẫn không mở mắt bên phải lên được, cầu mắt sưng húp trông vô cùng khó coi.

Triệu Lẫm không dám cho Tịch Dữu ăn những món có tính kích thích, sau khi được bà Lư thông báo thì lỉnh khỉnh mấy túi đồ to nhỏ chạy tới. Tịch Dữu vẫn đi lại được bình thường, chỉ có gương mặt là hơi doạ người một chút.

Tuy vậy Triệu Lẫm làm sao bỏ qua được, sau khi biết chân của y đã hết đau, thì lại quay sang cưỡng chế thoa thuốc lên mấy vết bầm. Trong giọng nói không lúc nào là dễ chịu.

Tịch Dữu lúc ấy bật cười, yên lặng mà xoa mái tóc cắt ngắn của cậu.

Không biết từ lúc nào, Triệu Lẫm dần cắt đi mái tóc phong lưu ngày xưa của mình. Nhưng dù là thế nào, Tịch Dữu vẫn có thể thoải mái tiếp nhận.

Chỉ cần cậu có thể là chính mình.

Triệu Lẫm lại gắp cho y một ít đồ chua, "Buổi tối anh đừng đến quán nữa. Nghỉ vài hôm đi đã."

Lời đề nghị này không sai, Tịch Dữu chạm lên gò má, nơi kết thúc vết trầy dài trên mặt, bất ngờ sinh ra do dự.

Ngày hôm qua Chu Châu đã nói, tối nay anh sẽ tới. Cho dù là chót lưỡi đầu môi, Tịch Dữu cũng không đành lòng.

Y khe khẽ lắc đầu.

"Anh vẫn sẽ tới."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.