🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tịch Dữu thấy gáy mình hơi nóng. Mà có lẽ không chỉ gáy nóng, mà cả mặt và hai tai của y cũng nóng bừng lên. Tiếp tân vừa làm thủ tục nhận bàn cho khách, ở cửa cũng chỉ có mỗi Tịch Dữu.

Đôi mắt Chu Châu như mang theo lửa, nhưng lại vô cùng dịu dàng. Anh thấy biến hoá của Tịch Dữu, lại nhớ đến buổi tối hôm qua, cả lưng và đầu vai của y cũng đỏ rực lên như vậy. Chu Châu ánh lên ý cười nhàn nhạt.

"Tôi đặt bàn bây giờ có muộn quá không?"

Tịch Dữu che giấu đi tâm tình dao động, "Chỉ còn bàn trong góc."

Quả thật Tịch Dữu nói không sai, chủ yếu khách tới đi theo nhóm, họ thích những bàn gần sân khấu và trung tâm, hiếm hoi lắm mới có người chịu ngồi bàn trong cùng. Bây giờ thực sự chỉ còn một bàn, mà bàn đó vừa vặn là chỗ Tịch Dữu hay ngồi.

Đối với chuyện này Chu Châu không quá đòi hỏi, "Được, vậy bàn đó đi."

Áo khoác ngoài của Chu Châu được khoác trên tay, anh xách theo một cái cặp táp, cả người toả ra khí chất bức người rất lớn. Đương nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều người để ý đến anh.

Có lẽ họ chưa từng quên, đây là gay bar.

Tịch Dữu lắc lư đi đằng trước, dáng đi y dị dạng, không đi nhanh được, Chu Châu cũng thả chậm cước bộ, nếu như là đi một bước, anh nguyện ý đổi lại bằng ba bước chân chỉ để có thể theo sau đối phương. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đột nhiên nhớ lại đêm mây mưa kì lạ đó.

Có lẽ bọn họ chính là củi khô bốc lửa, cũng có thể là một phút nông nổi nhất thời. Nhưng Chu Châu không hối hận, và anh cho rằng Tịch Dữu cũng sẽ không hối hận.

Đề tài chung giữa cả hai chẳng có gì, cả về tính cách lẫn công việc đều không có lấy điểm giống nhau nào, đêm hôm đó xong việc, chỉ còn lại chút lúng túng rụt rè.

Sau đó Liley nhắn tin cho anh, nhắc nhở vẫn còn một cuộc họp đêm.

Vài phút ngắn ngủi ấy, Chu Châu thu dọn đồ đạc rồi rời đi rất nhanh.

Chắc hẳn Tịch Dữu đã nghĩ anh sẽ không trở lại, vì dù gì đi chăng nữa ngay cả cách thức liên lạc giữa cả hai cũng chẳng có, khó lòng mà nói được rằng có còn sau này hay không.

Giờ phút này Chu Châu lại xuất hiện, tránh không được trong lòng y sẽ có chút khó nói.

Là Chu Châu muốn lên giường với y, nếu bọn họ thực sự có quan hệ, thì dù là bạn tình hay người yêu, điều đó cũng rất đáng để khoe khoang. Nhưng người này vô tình lại là Tịch Dữu, y không dám cậy vào việc này để đòi hỏi, vốn là chỉ muốn ôm chút kỉ niệm đẹp ấy tiếp tục bước đi.

Vẫn là y đã gần người mình thích tới nhường ấy. Nói không rung động, chắc chắn chính là giả rồi.

Tịch Dữu cũng là lần đầu tiên để ý một người tới nhường này, cho nên y rất cẩn trọng, sợ chỉ có sơ suất nào sẽ làm đối phương không vừa mắt.

Chu Châu theo Tịch Dữu tới cuối dãy bàn ở quầy, anh khoác áo vào lưng ghế, sau mới ngồi xuống. Triệu Lẫm là pha chế chính của quán, cậu vẫn còn tất bật với nhóm sinh viên trẻ tuổi, trong quầy vẫn còn hai người khác, nhưng Tịch Dữu nghĩ, Chu Châu sẽ không phải người quá mức tuỳ tiện đến nỗi phụ bạc bản thân mình. Y lựa lời một chút, "Ngài uống gì ạ? Trước mắt để tôi hỏi bartender chính xem thế nào."

Quả thật Chu Châu chưa từng uống rượu người khác trong quán bar pha, anh tới nhiều quán khác nhau rồi, vẫn là cảm thấy so với tất những người đó thì Tịch Dữu nổi trội hơn cả. Tuy Chu Châu chưa nếm qua, nhưng anh nghĩ vẫn muốn Tịch Dữu pha rượu cho mình.

"Em đi."

Tịch Dữu chầm chậm nói, "Tôi pha không ngon, không hợp khẩu vị của ngài." Cũng không phải y giận lẫy gì cả, chỉ là sự việc ngày hôm đó vẫn cho y cảm giác rằng Chu Châu sẽ ghê tởm những gì y làm ra. Cho dù trước hay sau khi quan hệ cũng đều như vậy. "Để tôi đi hỏi bartender."

Mắt thấy Tịch Dữu muốn đi, Chu Châu bèn vươn tay nắm lấy cổ tay áo của y, lắc đầu, "Em pha cho tôi." Động tác Chu Châu không lớn, thậm chí lúc nắm lấy cũng rất nhẹ nhàng trân trọng.

Tịch Dữu hơi sững người, nháy mắt lại chuyển về vẻ bình thản thường ngày. Y nhìn chăm chú nhìn vào mu bàn tay Chu Châu, từ đáy lòng cảm xúc va chạm mãnh liệt, biển xô sóng trào.

Không biết từ khi nào Tịch Dữu lại trở nên như vậy.

Vì một người xa lạ mà rung động, lại vì những động chạm nhỏ nhặt mà trào dâng.

"Vì sao chứ?" Giọng Tịch Dữu khàn khàn, khoé mắt ẩn hiện chút thoả hiệp nhỏ bé.

Đối với câu hỏi này, Chu Châu cũng không tìm được câu trả lời. Đây giống như một câu đối chết vậy, không trả lời được, cũng không tìm được đáp án. Khoé môi anh mấp máy mấy lần, "Tôi chỉ muốn uống rượu em pha."

Lần này Tịch Dữu bật cười. Chu Châu không hiểu được ý tứ của y, chỉ thấy tràn đầy là niềm vui khó giấu. Cánh tay Chu Châu thoáng run lên, sau đó mới biết mấy lời của mình có bao nhiêu phần là mập mờ không rõ.

Dù sao quan hệ của cả hai vẫn chưa phải bạn bè, chứ đừng nói đến tình nhân. Mấy lời như vậy quả thật phải nên tiết chế. Nhưng thứ "tâm ý" khó giấu này khó lòng mà kìm lại.

Tịch Dữu cũng không phải người cứng rắn. Y không nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối. Kệ tủ ở phía sau, bên trên chất đầy rượu trong nước cả ngoài nước. Tịch Dữu không dám lộ liễu bày tỏ như lần trước, chỉ pha cho Chu Châu một ly Daiquiri (1),thậm chí còn thêm nhiều nước cốt chanh. Mùi vị tính ra không tệ, đó là Tịch Dữu cảm thấy như vậy.

Ly rượu đậm mùi chanh tươi, Chu Châu cảm thấy Tịch Dữu pha rất ngon, anh không sành về các loại thức uống, chỉ biết đánh giá khách quan khi uống vào. Mặc dù Tịch Dữu làm sai công thức, tuy vậy anh không chê được phần nào. Mí mắt Chu Châu khẽ cụp, một tay đặt trên bàn, cả người mềm nhũn vô lực.

Trong suốt cả quá trình đó, Tịch Dữu chỉ lặng lẽ đứng nhìn, nhìn khoé môi anh mấp máy, nhìn dòng nước nhạt màu đó chảy vào trong cuống họng, sau cùng nhìn Chu Châu buông ly, ánh mắt anh có chút áy náy.

"Xin lỗi em."

Khoé mắt Tịch Dữu khe khẽ nóng, dù biết rõ câu trả lời, nhưng chính là không kiềm chế được, đành lòng hỏi. "Là vì chuyện gì chứ?"

Ban đầu lời Chu Châu muốn nói có rất nhiều, tuy nhiên quanh đi quẩn lại, lòng tự tôn của anh đã khiến cho những lời nói ấy bị dập tắt.

Chu Châu vốn không biết hạ mình, nhất là khi bị người khác chất vấn.

Thông thường anh sẽ nghiêm mặt, không chừa cho đối phương đường lui, cũng không nể nang ai cái gì. Nhưng hiện tại người này lại là Tịch Dữu, vô tình hay cố ý lại là y. Sao Chu Châu có thể nỡ to tiếng với y chứ.

Chu Châu ngẩn đầu, đối mắt với người nam nhân ấy. "Dù là chuyện gì đi nữa, tôi cũng phải xin lỗi em."

"Xin lỗi vì đã nặng lời với em, cũng như xin lỗi vì cách thức tiếp cận của tôi quá mức thiển cận."

Lời nói của Chu Châu quá mức thành khẩn, trong đôi mắt chứa đựng sự nhân nhượng rất lớn. Tịch Dữu nhìn không ra tia giả dối nào, nháy mắt đã phải thoả hiệp. "Tôi không giận ngài."

Chu Châu cuối cùng cũng cười, "Vậy thì tốt rồi."

Tịch Dữu thấy anh rời tay, ngồi lại vào ghế, chỉ có đôi mắt hai người là dính chặt một chỗ, giống như chẳng thể tách rời. Hẳn là một sự lưu luyến vụn vặt, vả lại Tịch Dữu không thấy phiền, Chu Châu cũng như vậy.

Sau đó một lúc, Tịch Dữu rời đi, đến bên cạnh Triệu Lẫm, phụ cái này một chút, cái kia một chút. Trước đó là vì Triệu Lẫm gọi y tới, muốn hỏi chuyện về Chu Châu, nhưng khi Tịch Dữu thật sự tới cậu cũng chẳng biết nên hỏi cái gì. Bởi lẽ hỏi gì cũng không đúng mực, cho nên cậu cứ giữ im lặng của mình.

Tịch Dữu không thấy cậu hỏi, đem tất cả câu chuyện của mình và Chu Châu sắp xếp lại, gói gọn trong một câu nói, "Gặp mặt gần đây thôi."

Mặc dù đối với chuyện này Triệu Lẫm sinh ra tò mò, nhưng đôi mắt Tịch Dữu không có lấy chút vui vẻ, chỉ đâu đó chút mơ mộng vụng dại.

Đó chính là đôi mắt mà Triệu Lẫm luôn dùng để nhìn y.

Khoé môi Triệu Lẫm cười buồn, "Nhưng em thấy anh ta không phải như vậy."

"Anh ta rất để ý anh đấy."

Tịch Dữu khó tin, y quay đầu nhìn Chu Châu mấy bận, đón nhận y đều là đôi mắt tràn đầy dung túng dịu dàng. Tịch Dữu vội cúi đầu, "Không phải như vậy."

Lần này Triệu Lẫm có hơi buồn cười, "Anh đừng nghĩ thế."

"Sẽ không có ai lặn lội tới nơi xô bồ như vậy, chỉ để gặp người mà mình không thích đâu."

Triệu Lẫm quay lại với rượu trên tay, chỉ là động tác cứ chậm dần đi, "Nhìn là biết ngay anh ta là người của giới thượng lưu, mà bọn họ thì, nhất định sẽ không đặt chân tới đây quá ba lần. Còn nếu là vui vẻ tới, chắc chắn chỉ có thể là để ý ai đó."

Đối với mấy chuyện yêu đương, Tịch Dữu hoàn toàn không có kinh nghiệm, y rũ mắt, lâm vào trầm tư.

Quả thật y không tin Chu Châu và mình sẽ được gọi bằng biệt danh "thích" hay "để mắt". Nếu trên cương vị Tịch Dữu thì quả thật rất đúng, nhưng trên cương vị là Chu Châu, có lẽ anh chỉ là hứng thú nhất thời. Tâm lí của Tịch Dữu về tình yêu vô cùng mỏng manh, y rất sợ phải đánh mất, nhưng cũng sợ sẽ bỏ lỡ.

Bởi vậy nên khi tự mình đối mặt với loại tình cảm này, y chỉ có thể mày mò tìm kiếm.

Triệu Lẫm gõ gõ vào thành ly, cho đá trượt dần xuống, sau đó chỉ về phía Chu Châu đang vục đầu ngủ, "Anh xem, anh ta mệt mỏi tới nhường nào, nhưng vẫn cố gắng tới đây vì anh đấy."

Tầm mắt Tịch Dữu đi theo hướng mà Triệu Lẫm chỉ, quả thật thấy Chu Châu đã chống tay lên bàn, tì cả gò má vào mu bàn tay, hơi thở đều đều.

"Đó, anh thấy chưa?" Ánh mắt Triệu Lẫm thoáng qua tia đồng cảm, sau đó vụt mất rất nhanh. "Cho nên anh đừng nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi thôi."

Khi đó, quả thật phải thừa nhận rằng, Tịch Dữu đã dao động. Nhưng y chẳng dám liều lĩnh đến như thế. Y không nghi ngờ cảm xúc của mình, nhưng y nghi ngờ tương lai của cả hai.

Tịch Dữu không trả lời Triệu Lẫm, y đi ra sau quầy, lấy một cái chăn lông mỏng phủ lên vai đối phương. Nhìn thấy cơ mặt anh giãn dần, Tịch Dữu mới ngồi xuống ở phía đối diện.

Cũng vì đêm qua thức trắng, cộng thêm men say, Chu Châu cảm thấy hai mắt cứ nặng dần.

Anh đã cố gắng dành thời gian để nói chuyện cả hai, sau cùng chỉ được mấy câu, thực ra vẫn còn rất nhiều lời muốn nói lại chưa đặng.

Vẫn là hai mắt anh nhắm nghiền.

Tịch Dữu tựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn Chu Châu.

Dung mạo anh đã đẹp sẵn rồi, giờ phút này ngủ, khí tức bức người giảm đi, ngược lại tạo cho người khác cảm giác rất thư giản.

Tịch Dữu cũng không biết mình đã mỉm cười từ lúc nào, y lấy ra điện thoại, mờ mờ ảo ảo chụp một tấm.

Gần một giờ sáng, Chu Châu tỉnh.

Bởi vì giữ nguyên một tư thế cho nên cả người anh cứng đờ. Chu Châu thử cử động vai, sau đó anh cảm nhận có gì đó trượt xuống.

Nhìn lại thì là một tấm chăn màu trắng ngà, mùi hương gỗ đào thoang thoảng bay xung quanh. Chăn không còn mới, nhưng rất sạch sẽ. Chu Châu nhìn quanh một lúc, thấy khách trong quán đã vãn bớt chút ít, dù vậy anh lại không thấy Tịch Dữu ở đâu cả.

Tròng mắt anh hơi co lại.

Sau đó trên vai anh có chút cảm xúc, "Ngài có mệt lắm không?"

Chu Châu quay đầu, hoá ra là Tịch Dữu. Trong lòng y ôm một cái khay tròn, có lẽ là vừa đi đưa nước về.

Chu Châu thả lỏng người, thật lòng nói, "Tối qua ngủ không đủ." Nói đoạn cả hai chợt ngừng lại.

Chuyện tối qua chính là chuyện khiến cả hai khó xử nhất. Ban đầu không ai trong họ chủ động nhắc lại, Tịch Dữu còn tưởng chuyện này sẽ trôi vào dĩ vãng. Không nghĩ tới lời vừa thốt ra lại mang nhiều ẩn ý tới nhường này.

Vẫn là Tịch Dữu lên tiếng trước, y nhẹ nhàng cười, "Vậy ngài về sớm đi, bây giờ đã gần rạng sáng, đi đường vắng rất nguy hiểm."

Với nụ cười khách sáo này, sao Chu Châu có thể không nhận ra chứ. Anh biết vấn đề đè nặng trong lòng chính là việc trao đổi mua bán không chân chính giữa anh và Tề Chi Lục.

Nhưng dường như Tịch Dữu chẳng bận tâm tới điều đó.

Việc này làm Chu Châu rất hoài nghi, cũng tự áy náy với lòng.

"Mấy giờ em tan ca?"

Tịch Dữu cất khay đựng đồ đi, cởi bớt tạp dề quấn quanh eo. "Hai giờ quán sẽ đóng, dọn dẹp thường là nhân viên, nếu như sớm thì hai giờ hơn tôi sẽ về."

Vòng eo mảnh khảnh lộ ra sau lưng quần, Chu Châu không nhìn nữa, anh thu hồi tầm mắt, "Vậy tôi đưa em về."

Tịch Dữu không đồng ý, cũng chẳng phản đối, "Tôi còn có xe mà."

Chu Châu không cưỡng cầu. Dù sao thì người đã gặp được rồi, còn biết thời gian làm việc của người ta, không sớm thì muộn cũng sẽ còn gặp mặt.

Và quả thật Chu Châu cảm thấy cả ngày hôm nay rất mệt, may mắn là thu hoạch không tệ l, Tịch Dữu không trốn anh, càng không phủ nhận quan hệ của cả hai người.

Bạn bè thì bạn bè, bạn tình thì bạn tình, dù là quan hệ gì đi nữa, thì cả hai đã bắt đầu có sợi tơ nối liền rồi, không phải sao?

Chu Châu khe khẽ cười, chẳng có vấn đề gì.

Nếu là thời gian, anh sẵn sàng bỏ thêm, là một hay hai năm, cũng không quan trọng.

Ánh mắt anh mang chút vị ý, "Em về cẩn thận vậy." Nói rồi anh đứng lên thu dọn đồ đạc, cất điện thoại và mặc lại áo khoác.

"Ngày mai tôi lại ghé. Nhưng đừng bỏ nhiều nước cốt chanh nữa, em có thể tìm cách khác phục thù tôi mà, đúng không em?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.