Vết bầm đã tiêu quá nửa, chỉ có vết trầy thì đang đóng vảy.
Tịch Dữu thả tóc mái, y như tối qua đã làm. Cũng thật may vì Chu Châu không thấy, cũng càng không để ý.
Vả lại vừa đúng lúc có lịch khám định kì. Sáng sớm điện thoại đã nhắc y một lần, đến bây giờ lại thêm một lần nữa.
Tịch Dữu thấy qua giờ nghỉ trưa rồi, sau đó đặt lịch khám khoa hồi phục chức năng. Mặc dù chỉ là chỉ định tập các bài vật lí trị liệu và dùng thuốc, Tịch Dữu đều không bỏ.
Y cũng đã từng hi vọng rằng cái chân này sẽ khá hơn, nhưng nhiều năm qua đi, hiện thực vẫn luôn ở trước mắt mình.
Điện thoại vừa báo số thứ tự khám bệnh, Tịch Dữu đã sửa soạn xong rồi. Y mang theo sổ khám, một vài toa thuốc đông y ông Lư bà Lư đưa cho, rồi bắt một chuyến xe tới bệnh viện trung ương. Bởi sau mỗi lần tập vật lí trị liệu, Tịch Dữu không thể cử động quá linh hoạt, thậm chí nếu không dùng tới nạng còn khó lòng ra về.
Người khám như cũ là bác sĩ Tang, Tang Ngôn.
Y ngồi ngoài phòng chờ một lúc, đến khi có thông báo thì mới bước vào.
Tang Ngôn ngồi sau máy tính, còn đang chờ đơn thuốc được in ra để kẹp vào hồ sơ bệnh án, tuỳ ý nói, "Cậu ngồi đi."
Ghế ngồi được làm theo kích cỡ phù hợp với người tàn tật, là Tang Ngôn khi vừa lên chủ nhiệm khoa đã yêu cầu thay đổi. Tịch Dữu ngồi xuống rất dễ dàng, còn được lấy một viên kẹo miễn phí.
Trong lọ có mấy loại, nhân sâm, quýt đường, quế và bạc hà. Tịch Dữu lựa một viên bạc hà.
"Cậu Tịch thích bạc hà à?" Tang Ngôn bắt chuyện.
Tịch Dữu bỏ viên kẹo trong miệng, đang đẩy tới đẩy lui hai bên má, vừa nghe lời này thì ngừng lại, viên kẹo nằm yên bên má phải, làm nó phồng lên. "Chút chút."
Tang Ngôn thấy bộ dạng này, hiếm khi có ý cười, "Bệnh nhân của tôi đa số đều chọn quýt đường, khó lắm mới có người ăn những vị khác."
Tịch Dữu gật đầu, chợt thấy viên kẹo trong miệng cũng dần dần nhạt đi, rồi tan ra.
Kẹo ngọt cũng như người vậy, họ chạy theo thứ xinh đẹp thơm ngon, tung hô và ủng hộ. Còn những thứ không tốt đẹp thì thường sẽ bị ruồng rẫy.
Quế cay, bạc hà đắng và nhân sâm quá nồng.
Mấy ai sẽ chọn loại kẹo như vậy.
Tang Ngôn khám cho Tịch Dữu khá nhanh, sau đó chuyển y qua khu tập vật lí trị liệu. Tịch Dữu làm một số tác động bên ngoài, sau đó thì tập các bài tập hồi phục cơ và xương.
Lúc xong y đã đi không vững rồi.
Nhưng lần này khá hơn, Tịch Dữu ngồi trên ghế tầm nửa tiếng bốn mươi lăm phút thì đã có thể giữ vững cơ thể. Phần thịt được làm nóng, mỗi bước đi đều không khó chịu lắm.
Tịch Dữu chào tạm biệt y tá rồi ra về.
Trời chuyển hẳn sang chiều tà, cũng qua khung năm giờ rồi.
Khu vật lí trị liệu ở toà C, muốn ra cổng đón xe về thì phải đi cổng sau. Mà để đi cổng sau, đường nhanh nhất chính là thang máy của khu A, thuộc khoa tim mạch. Tịch Dữu chậm rãi đi xuống một tầng, rồi đi xuyên qua hành lang khu B, tới khu A.
Chiều tà là thời điểm người nhà bệnh nhân thường lui tới, so với buổi sáng cũng đã vắng người hơn rồi.
Tịch Dữu nhấn nút đi xuống, bắt đầu chờ thang máy chuyển hết người ở lượt đi lên.
Khi đó có một nam nhân khá lớn tuổi đi bộ tới. Trên người ông mặc bộ đồ bệnh nhân, nhưng khí tức toả ra rất xuất thần. Khoé mắt mang theo sự mơ mộng, lời nói ra cũng êm tai nhẹ nhàng.
Tịch Dữu nhìn hình ảnh phản chiếu qua cửa thang máy, cảm thấy trông ông rất quen mắt.
Sau đó y nghe được cuộc trò chuyện giữa ông và y tá. Và trùng hợp, tên của ông là Tô Ngọc.
Y tá cuối cùng xin được bút kí của ông, vui vẻ cảm ơn rối rít, sau đó được trưởng khoa gọi nên liền cúi đầu chào tạm biệt.
Tô Ngọc lại lững thững đi về phía trước.
Lúc đi không nhanh, khi tới gần y, bất giác tầm mắt Tô Ngọc thay đổi, sau đó dừng bước.
Tô Ngọc nhận ra Tịch Dữu, và cả y cũng như vậy.
Kí ức hai người đồng loạt loẹt xoẹt hiện lên. Đó là khi Tô Ngọc còn phong lưu, lúc đó ông chỉ chớm năm mươi tư, và bạn ông cũng vậy. Tô Ngọc lớn lên khác thường, khác thường về lối suy nghĩ cũng như thành tích, cho nên ông không giao du kết bạn.
Chính xác hơn, Hồ Uyển là người bạn duy nhất của ông.
Hồ Uyển sinh ra ở làng chài, sau này không biết cớ sự gì lại tới Thiên Tân, nhưng sau đó ít lâu, lại ra nước ngoài. Cả hai giữ liên lạc suốt quãng thời gian đó. Đến khi Hồ Uyển về nước, thì lại xuất hiện thêm một "đứa con" hai mươi tuổi.
Tô Ngọc cho rằng Hồ Uyển có con riêng, nhưng không nghĩ tới đứa nhỏ kia lại là con của bạn học cũ.
Khi đó Tô Ngọc vẫn nhớ rõ, lúc giới thiệu đứa nhỏ kia, mấy chữ "bạn học cũ" thốt ra đầy khắc khoải thương tâm, cả đôi mắt của Hồ Uyển cũng chứa đựng chua xót nặng nề.
Qua rất lâu, rồi khi Hồ Uyển lâm chung, Tô Ngọc đã tới một lần. Khi ấy, Hồ Uyển đã mơ hồ, luôn miệng gọi tên một người, bàn tay đặt ở ngực trái, nơi mà ông ta xăm hình một bông hoa mai.
"Lệ Mai, Lệ Mai." Giọng Hồ Uyển rất nặng, còn trầm đục, từng lời nói như muốn khắc sâu vào thâm tâm vậy.
"Tôi chờ anh, chờ anh hai mươi chín năm. Hai mươi chín năm này tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ cuộc, và bây giờ tôi cũng vẫn sẽ chờ anh."
Khi đó Hồ Uyển đã suy yếu, ánh mắt đục ngầu một màu xám, y như bầu trời ngày mưa, nhưng dường như ông không hề thấy được gì khác ngoài ánh sáng trong tim mình.
Ông gọi tên "Lệ Mai" rất nhiều lần, nhiều đến mức khi lâm vào hôn mê trên bàn mổ, ông vẫn đặt tay lên nơi đoá mai rực nở.
Nhưng đoá mai trắng diễm lệ của ông đã tàn rồi.
Bác sĩ tiếp tục tiêm thêm cho ông một liều thuốc mê.
Tô Ngọc khi đó thấy nước mắt ông rơi, thứ mà hơn năm mươi tám năm qua chưa từng có.
Hồ Uyển bật cười, nói những lời sau cùng.
"Bạch Tiểu Mai, tôi sắp chờ không được anh nữa rồi."
"Như vậy đi, tôi sẽ đứng ở cổng trường, nơi đoá mai trắng tinh khôi nhất đang nở và chờ anh. Anh sẽ lại đến bên tôi, rồi chúng ta sẽ đi."
"Là đi đến nơi có thật nhiều mai ấy..."
Tô Ngọc thấy cánh tay ông đột nhiên buông thõng, biểu đồ tim trở về một đường thẳng.
Ông đã ra đi với ảo mộng đẹp nhất của đời mình.
Thực ra các bác sĩ không thể phẫu thuật cho ông, cũng đã biết trước kết quả rồi. Nhưng đó chính là hình thức để Hồ Uyển bảo vệ đứa nhỏ mà Lệ Mai từng nuôi lớn.
Những mũi thuốc mê tiêm vào, chỉ để mong cầu đến lúc ông ra đi, có thể thực sự chìm trong giấc mộng "hoa mai trắng" thuở thiếu thời.
Hồ Uyển là lưới, là một chiếc lưới lớn ôm trọn đại dương.
Nhưng sau cùng ông vẫn không ôm được đoá mai của mình.
Tô Ngọc là người chôn cất Hồ Uyển.
Hồ Uyển không có di nguyện, nhưng Tô Ngọc đã từng ngỏ ý muốn nâng đỡ Tịch Dữu. Suy cho cùng đó là đứa nhỏ, là sợi dây liên kết duy nhất mà Lệ Mai để lại cho Hồ Uyển.
Tịch Dữu đã từ chối.
Không nguyên do, không lưu luyến.
Tô Ngọc đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại đứa nhỏ này được nữa. Thành phố lớn như vậy, ngoại trừ quán bar kia, ông không tới thì sẽ không gặp.
Nhưng bây giờ gặp rồi, ông lại trào dâng cảm xúc bản thân mình đã chôn vùi mấy mươi năm qua.
Thì ra chứng nhân tình yêu của Hồ Uyển và Lệ Mai, lại vỏn vẹn chỉ có chàng trai tên Tịch Dữu ấy.
So với Tô Ngọc, thì Tịch Dữu vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều. Y cúi đầu chào, "Chú Tô ạ."
Tô Ngọc nhìn quanh y một lượt, biết lí do vì sao Tịch Dữu tới đây khám bệnh. Chắc chắn phần lớn là do chân không thoải mái.
"Lâu lắm mới gặp cháu." Tô Ngọc tiến mấy bước, "Hay là theo chú vào phòng ngồi một lát. Buổi chiều bảo mẫu của chú sẽ ghé qua, đem đồ ăn tối tới."
Tịch Dữu nhìn theo hướng ông chỉ, thấy đó là một phòng bệnh Vip chỉ có một người, đôi mắt khẽ lay động.
Căn phòng này rất giống với khi Hồ Uyển qua đời. Đều nằm ở cuối dãy hành lang, và là căn phòng có thể nhìn thấy cây mai được trồng bên ngoài.
Tịch Dữu theo Tô Ngọc bước vào.
Bên trong có bàn trà, có cả tủ đựng rất nhiều đồ, nhìn qua có lẽ Tô Ngọc đã ở được vài ngày, hoặc chỉ là một ngày. Người sống theo lối thi sĩ như ông, đi đâu cũng phải sống trong linh cảm, có như thế thì rất dễ hiểu.
Thấy Tịch Dữu nhìn mãi tủ sách của mình, Tô Ngọc chỉ đành lấy bừa một cuốn sách, đưa cho y. Dù sao cũng là sách nghệ thuật và văn học, Tịch Dữu đọc sẽ không thể hiểu được, cho nên ông không nặng nề vấn đề này.
Cuốn sách ông đưa cho Tịch Dữu vừa vặn là "Liêu trai chí dị". Bìa sách được bọc một lớp da bò, màu nâu, bên trên khắc nổi tựa đề bằng nét bút thư pháp. Tịch Dữu đột nhiên mỉm cười.
Trên đời này thật lắm chuyện trùng hợp.
Tô Ngọc phát hiện ra Tịch Dữu luôn nhìn chằm chằm cuốn sách, cho rằng y đã bắt đầu không hiểu ngay tựa đề, trong lòng âm thầm thở dài.
Quả thật không so được với Chu Châu mà ông nuôi dạy. Tuy tình cảm dành cho Tịch Dữu cũng là phần nhiều, nhưng bản tính con người thích ngưỡng mộ sự giỏi giang, Tô Ngọc cũng là người như thế, ông không xem trọng Tịch Dữu.
Thật ra nếu ông biết nhiều chuyện sâu xa hơn trước khi Hồ Uyển nhận nuôi Tịch Dữu, có lẽ chút cảm tình kia cũng không cánh mà bay.
Đó chính là thực tế.
Tịch Dữu một lúc lâu mới ngẩn đầu, y chậm rãi hỏi, "Có thể cho cháu đọc một lúc được không ạ? Bản in này với bản in những năm sau phát hành không giống nhau lắm, cũng không biết câu từ có thay đổi quá nhiều hay không."
Tô Ngọc chỉ nghĩ rằng y muốn thể hiện, chút kiến thức này ai nhìn vào bìa sách đều có thể nói được, tuỳ ý để y ngồi xuống ghế, còn mình bắt đầu pha trà.
Tịch Dữu chọn phần "La Sát Hải Thị" để đọc đầu tiên. Quả nhiên bản in này có điểm khác biệt. Những tình tiết được giữ nguyên, tuy rằng có đôi phần bạc bẽo nhưng đầy tính hiện thực phê phán. Mặc nhiên nội dung của cả cuốn sách đã thay đổi một phần, điều này đã bị cắt so với các bản phát hành sau này.
Ánh mắt Tịch Dữu lay động.
Y cũng chợt thấy, Mã Kỳ đã tìm ra lối thoát.
Trong sách viết, "Hắn trở về không quay lại biển. Không nạp thê, chỉ nạp thiếp. Con trai của hắn nhớ mẹ, thường hay xuống biển vài ngày, còn con gái thì không thể, chỉ đóng cửa ngồi khóc."
"Khi tang lễ mẹ hắn Long nữ đã tới, cũng một lần nữa thăm con. Hắn vội nắm tay nàng, nhưng chỉ trong thoáng chốc trời nổi giông to, nàng biến mất."
So với một số dị bản khác, thì việc Mã Kỳ vẫn có thể gặp Long nữ cũng coi như viên mãn.
Dù chỉ một vài tình tiết nhỏ biến tấu, nhưng so với câu kết rằng, "Hắn không bao giờ quay trở lại Hải thị nữa" thì ngược lại rất nhẹ nhàng.
Tịch Dữu chụp lại đoạn kết, sau đó khép sách.
Trà pha xong, Tô Ngọc bưng tới hai tách, "Liêu trai chí dị vẫn còn rất nhiều biến thể, dù sao cũng có sự truyền miệng, tính chính xác không cao. Bản in đầu sẽ hạn chế được chuyện này, tuy vậy cũng nói không hết lời người viết."
Dùng hai tay nhận tách trà, Tịch Dữu cũng đồng thuận, "Bản của cháu là năm hai ngàn lẻ tư, quả thật đã đổi khác rất nhiều."
Tô Ngọc hơi bất ngờ, "Còn đọc cả loại sách này à? Chú tưởng cháu...". Nói đến đây ông chợt ngừng lại. Lời này dù có biến đổi ra sao cũng không mấy thích hợp. Lời nói bị bỏ dở, không phải Tịch Dữu không hiểu.
Năm xưa y chỉ không học hết lớp mười hai, hổng kiến thức của một năm quan trọng. Bù lại thì y học ban xã hội, cơ hội tiếp xúc với văn học rất nhiều, số lượng sách đọc qua cũng khá lớn. Tuy vậy y không định sẽ kể ra toàn bộ.
Nói cho cùng người khôn ăn nói nửa lời, y không cần phải giải thích thêm gì cả.
Tô Ngọc cũng tự thấy bản thân quá vội vàng khi đánh giá Tịch Dữu. Ông tiếp xúc với y không nhiều, đa phần đều là qua lời kể của Hồ Uyển mà hình dung. Đương nhiên sẽ không rõ thực hư ra sao cả.
Buổi trà chiều trôi qua rất nhanh, lại nói Tô Ngọc bảo sẽ có bảo mẫu đem tới thức ăn, nhưng thức ăn chỉ vừa đủ cho một người, căn bản là lời mời xã giao, không nên quá tin tưởng.
Tịch Dữu chào ông ra về.
Hành lang bệnh viện hoàn toàn vắng hẳn so với ban chiều, văng vẳng lại xa xăm là những tiếng ve kêu.
Mùa hạ năm lớp mười một, cũng là thời gian Lệ Mai qua đời. Ông bị tra tấn dã man, ba phát đạn vào tim, ba phát vào đầu, từng đầu ngón tay bị đinh đâm xuyên, mười ngón chân bị chặt đứt. Khi đồng đội tìm thấy ông, Lệ Mai đã ngừng thở, chỉ có điều đôi mắt ông nhắm nghiền như đang ngủ, khoé miệng vẫn mỉm cười dịu dàng.
Dù chết đi, ông vẫn như tên, hoa lệ như mai.
Tịch Dữu không xem báo cáo pháp y, nhưng qua lời kể cũng đã hiểu ra phần nào.
Có lẽ trước lúc mất, ông vẫn nhớ lời hẹn thề khi xưa, sẽ luôn kiên trung mạnh mẽ.
Tịch Dữu chợt cười.
Nếu như có kiếp sau, y hi vọng Lệ Mai và Hồ Uyển có thể gặp lại nhau ở cổng trường, cùng sóng vai trở về dưới cơn mưa mai trắng.
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu thật lâu.
Giống như chờ đợi, cũng giống như đã biết trước kết quả.
Khi hình ảnh phản chiếu trên cửa kính đập vào mắt, Tịch Dữu đã treo sẵn nụ cười rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]