- " Buzz. Đã ba ngày nay mới thấy chị Online."
- " Sắp thi nên tôi bận học."
- " Chị đúng là sinh viên xuất sắc".
- "Dĩ nhiên rồi!".
- " Hai tuần nữa chị thi à?"
- " Uhm. Hai tuần nữa thi, còn ngày mai thì tôi có bài luận. "
- "Chị có cần đến lá bùa may mắn không?"
- " Hừ! Cậu còn chưa có ý định trả tôi nữa kìa."
- " Tôi sẽ trả chị".
- "Bao giờ?"
- "Khi nào lợn lái biết leo cây thì tôi sẽ trả."
Tôi tức muốn ói máu!
Nhưng mà ngẫm đi cũng phải ngẫm lại. Tên Khôi Vĩ đó sau vụ tôi bị say rượu kia thả hẳn cho tôi 3 ngày liền tự do không phải đến lớp của sinh viên năm nhất. Thêm nữa, lúc sáng gặp ở trung tâm mua sắm nhất thời trí nhớ của cậu ta bị lu mờ nên là vẫn chưa kịp tua lại những hành động hung hãn của tôi khi say rượu mà trót nôn ọe một đống ra áo của cậu ta. Khôi Vĩ không hề nhắc đến mấy chuyện này tôi cũng thầm cảm tạ trời đất, ngẫm chắc cũng do mình ăn ở hiền lành nên được quý nhân phù trợ. May rủi ngộ nhỡ cậu ta có nhớ ra thì coi như Lá bùa may mắn đang nằm trong tay cậu ta ít nhiều cũng cứu cánh cho tôi được phần nào. Tôi trong lòng thực tình có đến 9 phần mong cậu ta cứ giữ lá bùa đó để cho tôi được vẹn toàn!
Vẹn toàn mà qua nốt tuần này. Chỉ còn một tuần nữa là tôi kết thúc quãng thời gian học ở giảng đường sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-vu-cuu-non/728850/phan-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.