Chương trước
Chương sau
Vội vã một đường xuất cốc, đuổi theo sáu bảy dặm dọc đại đạo, nhưng thủy chung vẫn không thấy bóng dáng Sở Hành Vân. Thân thể vừa dứt trọng bệnh kỳ thực không chịu nổi vận động mạnh, Lãnh Vu Thu cảm thấy ngực khó chịu, phải dừng lại thở dốc.

Trong không khí yên tĩnh bắt đầu có dị động, Lãnh Vu Thu duy trì tư thế phòng bị, đồng tử co rút lại.

“Ra đi.”

Có tiếng xé gió vang lên, tám hắc y nhân bịt mặt chia ra ở bốn góc, ngăn cản đường lui của Lãnh Vu Thu. Liền đó, một gã hắc y nhân nhảy vào giữa vòng vây, nhìn qua thân pháp, võ công quả thực cao hơn những người còn lại rất nhiều, có lẽ là thủ lĩnh.

“Các ngươi là người của La Sát giáo?” Tuy đã ly khai La Sát giáo, mặc dù đối với nơi ấy hoàn toàn không hảo cảm, nhưng Lãnh Vu Thu thủy chung vẫn không thể gọi nơi đó là ma giáo như những người khác.

“Lãnh Hộ pháp.”

Lãnh đạm mỉm cười: “Ta từ lâu đã không còn là Hộ pháp.” Thấy thanh âm người kia có chút quen thuộc, Lãnh Vu Thu hiếu kỳ liền hỏi: “Các hạ là Triệu hộ pháp, Tạ đàn chủ hay Tả đàn chủ?”

Tám năm trước, đối với những người cùng cấp trước đây không mấy ấn tượng, chỉ mơ hồ cho rằng một trong số đó.

Người nọ cười khẽ: “Những người Lãnh hộ pháp nhắc đến, năm ấy đều là thân cao chức trọng, đáng tiếc hiện tại đều không còn. Về phần tại hạ, chỉ là vô danh tiểu tốt nhập giáo chưa bao lâu, thực không đáng nhắc đến, Lãnh hộ pháp nếu có hứng thú, trở lại giáo sẽ rõ.”

“Trở lại giáo? Các ngươi điều không phải tới để giết ta sao?”

“Đương nhiên không phải, Giáo chủ căn dặn nghìn vạn lần không được thương tổn tính mệnh Lãnh hộ pháp.”

Lãnh Vu Thu ngẩn người, thì thầm: “Không được đả thương ta? Phải rồi, ta mưu đồ hành thích Giáo chủ, thế nào lại bị giết ở đây? Đương nhiên phải bắt ta về lấy giáo quy xử trí.”

“Tại hạ cũng không biết. Lâu nay nghe danh Lãnh hộ pháp võ nghệ siêu quần, chỉ là dường như đã trúng độc, hiện tại dư độc còn chưa khử hết, càng làm tiêu hao không ít sức lực, võ công e rằng cũng suy yếu nhiều. Khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, đối với đôi bên đều có lợi.”

Lãnh Vu Thu ánh mắt chớp động: “Biết rõ ta trúng độc không có gì lạ, biết ta đến đây trị thương cũng không khó, thế nhưng cả tiến triển thương thế của ta cũng biết tường hiểu tận, điều này khiến kẻ khác phải bội phục. Các hạ quả là nhân tài.”

Người nọ dường như tự thấy mình lỡ lời, có chút hối hận, liền quát: “Bớt sàm ngôn đi, ngươi đáp ứng hay không đáp ứng?”

“Ngươi nói xem?” Lãnh Vu Thu nhìn hắn cười khẽ, nhưng thân người lại phi ngược ra ngoài, khuỷu tay nhanh như chớp thúc về phía sau, ngay giữa ngực một gã hắc y nhân. Liền đó lật bàn tay lại, chặt lên gáy hắn, người này chưa kịp kêu một tiếng đã bất tỉnh.

Thì ra Lãnh Vu Thu hiểu rõ bản thân hiện tại thể lực vô cùng sa sút, lấy một chọi chín thực sự gay go, huống hồ xem ra võ công hắc y nhân đầu lĩnh không hề kém cạnh hắn. Chính mình tứ cố vô thân, kế sách duy nhất lúc này, chỉ có thể chế trụ từng người mới mong có phần thắng.

Nhưng những hắc y nhân này là cao thủ được ma giáo dày công lựa tuyển, võ công, ứng biến đều thuộc hạng nhất, Lãnh Vu Thu có thể hai chiêu hạ gục một tên bằng bất ngờ tập kích. Tên này vừa ngã xuống, những kẻ khác lập tức tấn công, nhất thời rơi vào vòng khổ chiến.

Sở trường của Lãnh Vu Thu là kiếm pháp, nhưng hắn vội vã xuất cốc, không mang theo trường kiếm hộ thân. Nơi này địa hình trống trải, càng không có cành cây ngọn cỏ. Trái lại hắc y nhân đến đây đều có trang bị, toàn binh khí lợi hại.

Lấy sở đoản bản thân, đấu sở trường của người, Lãnh Vu Thu càng lộ vẻ cật lực. Trăm chiêu qua đi, trên người hắn mồ hôi nhễ nhại, hành động cũng thập phần chậm chạp.

Hắn càng đánh càng lo lắng, thầm nghĩ bản thân thoát được tám năm, lẽ nào hôm nay đến đây phải kết thúc?

Hắn không sợ chết, nhưng Hàn nhi của hắn thì sao? Nghĩ tới đây, lòng liền đau như thắt.

Từ trước tới nay khi đối mặt nguy nan, hắn chỉ dựa vào chính mình mà thôi, thế nhưng lúc này không hiểu sao lại nhớ tới Sở Hành Vân – kẻ luôn miệng nói muốn bảo hộ hắn, yêu thương hắn.

Ai, nhưng tên kia có biết người hắn phải bảo vệ đang gặp phải hiểm nguy?

Trong lúc tâm niệm lóe lên, chợt nghe xa xa vọng đến tiếng huýt sáo, nháy mắt thanh âm kia đã tới gần trước mặt. Theo đó, một thân ảnh từ trên trời đáp xuống, nhất cước đá bay một gã hắc y nhân đang hướng trường kiếm tấn công Lãnh Vu Thu, sau một cái xoay người, vững vàng đứng trước mặt chúng nhân.

Nhãn tình Lãnh Vu Thu sáng lên, Sở Hành Vân!

Không ngờ hắn thực sự tới, trong ngực vô cớ nhen lên một tia ấm áp.

“Ngươi không phải đã đi rồi ư? Vì sao còn quay lại?” Rõ ràng mới hy vọng Sở Hành Vân đến, nhưng khi đối diện ánh mắt người kia, tính khí kỳ quái lại phát tác, mặt mũi nghiêm trọng.

“Ta đến trả lại ngươi vật này.” Sở Hành Vân móc trâm cài ra, “Ta biết vật này rất quan trọng với ngươi. Đêm đó ta nhặt được, vốn định trả cho ngươi, nhưng lại không có cơ hội.”

Đi tìm Lãnh Vu Thu, chỉ là muốn trả trâm cài lại cho hắn, đáng tiếc Lãnh Vu Thu vẫn không cho hắn cơ hội mở lời. Về sau, hắn tức giận bỏ đi, dưới cơn thịnh nộ đã sớm ném chuyện này ra sau đầu. Đến khi nguôi ngoai, lúc này mới chợt nhớ đến.

Khi ấy thực là do dự cả buổi, nếu quay về, sợ sẽ bị Lãnh Vu Thu mỉa mai; không quay về, lại sợ hắn lo lắng. Suy nghĩ mãi, vẫn là không chấp nhất mà trở về. Cũng may khi quay lại, mới có thể ra tay cứu viện, trong lòng xác thực không ngớt vui mừng vì quyết định này.

Lãnh Vu Thu đưa tay nhận lấy trâm cài, nghiêng mắt nhìn hắn: “Trâm cài đã đưa, ngươi còn không đi?”

“Ta đã nói muốn bảo hộ ngươi, tình thế này đương nhiên sẽ không đi.” Sở Hành Vân thần sắc thản nhiên, nhưng mang theo ngạo khí không thể xem thường, “Tuy ta thua kém Sơn Trung Tử danh cao vọng trọng, nhưng nếu đã nói, tất sẽ giữ lời.”

Lãnh Vu Thu bật cười: “Hảo a, ta cho ngươi một cơ hội.”

Lúc hai người trò chuyện, bọn hắc y nhân vẫn bao thành vòng vây phòng bị. Bấy giờ, tên hắc y nhân đầu lĩnh chợt cười khẽ, những hắc y nhân còn lại lập tức bao vây bọn họ xông lên tấn công, hơn nữa tốc độ ngày càng dồn dập, khiến người hoa mắt. 

Lãnh Vu Thu biến sắc: “Đại la thiên ma trận!”

Sở Hành Vân ngẩn người: “Cái gì?”

Lãnh Vu Thu đã không còn thời gian giải thích với hắn, thuận tay tung ra một nắm gì đó: “Đoạn hồn sa!”

Độc vật này dường như phi thường lợi hại, hắc y nhân vừa nghe, cước bộ liền chậm lại. Lãnh Vu Thu muốn chính là thời khắc này, kéo Sở Hành Vân: “Đi mau!”

Sở Hành Vân không rõ nguyên do, chỉ biết theo hắn phi thân chạy thoát. Hai người một trước một sau núp vào bụi cây gần đó, toán hắc y nhân không ngừng đuổi bám sát sao.

“Đại la thiên ma trận phi thường lợi hại, nếu lọt vào khó lòng thoát ra, do đó nghìn vạn lần không được để chúng có cơ hội bày trận.”

“Độc phấn của ngươi đâu?”

“Đồ ngốc, là gạt người.”

Cuối khu rừng là một vực thẳm, hai người chạy đến đây thì hết đường, hơn nữa thể lực của Lãnh Vu Thu không cho phép hắn tiêu hao thêm nữa, hắn thủ tại bìa rừng, hướng Sở Hành Vân cười nói: “Ôm cây đợi thỏ, thế nào?”

Sở Hành Vân minh bạch ý tứ của đối phương, cũng thủ ở bìa rừng. Chỉ chốc lát sau có tiếng quần áo loạt soạt, một người vội vã chạy tới gần, hắn liền đưa trường kiếm hướng huyệt đạo trước ngực người nọ đâm tới.

Không ngờ người đó chính là hắc y nhân đầu lĩnh, mặc dù bị Sở Hành Vân đánh phủ đầu, nhưng vẫn kịp thời chống đỡ. Trường kiếm giương lên, cùng Sở Hành Vân giao đấu.

“Ai bảo ngươi không muốn gánh khó khăn, người này giao cho ngươi.” Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Vu Thu từ phía sau truyền đến.   

Hắc y nhân kia hắn vốn đã có dự tính trước, hắn nghĩ võ công cao nhất chắc chắn sẽ chạy nhanh nhất, cũng là khó đối phó nhất; mà khó đối phó nhất đương nhiên sẽ nhường cho người khác – điểm này trước nay hắn vẫn thực hành rất triệt để. Trong khi Sở Hành Vân giao thủ với người kia, hắn đã giải quyết hai gã hắc y nhân đuổi theo.

Nhưng hắn nhàn nhã không được bao lâu, vài tên hắc y nhân khác lại nhất tề đánh tới, đành phải chấn chỉnh tinh thần nghênh chiến. May mà thiếu đi mấy người, thiên ma trận khó lòng bày nên, hai người tuy không cầm chắc phần thắng, nhưng chí ít sẽ không thua.

Lãnh Vu Thu suy cho cùng vẫn yếu thế do không có binh khí, nếu không bọn người này chỉ là chuyện vặt, trong lúc giao đấu đưa mắt nhìn sang, ngẫm nghĩ muốn bẻ một cành cây. Chẳng ngờ hắc y nhân thủ lĩnh kia lại tranh thủ đâm kiếm về phía hắn, hắn vội vàng nghiêng mình, trường kiếm họa trên vạt áo hắn một đường rách toát, đồng thời có tiếng “cạch” nhỏ vang lên, đã đụng phải trâm cài. 

Trâm cài Sở Hành Vân trả lại hắn đã cất vào ngực, lúc này bị trường kiếm chém trúng, nhất thời bay ra ngoài. Lãnh Vu Thu hét lên, muốn chạy theo đón lấy, vài thanh trường kiếm lập tức cản đường hắn. Trong đó một thanh kiếm tại nơi chiếc trâm rơi xuống liền hất một cái, trâm cài rớt thẳng xuống sườn núi!

Lãnh Vu Thu bất chấp mọi thứ, mặc kệ mọi người phi thân lao theo. Nhưng có một thân ảnh so với hắn còn nhanh hơn, trước cả khi hắn bắt được trâm cài!

Người này chính là Sở Hành Vân!

Hắn mặc dù đón được chiếc trâm, thân cũng đã nhảy khỏi sườn núi, không có điểm đặt chân, mắt thấy sẽ rơi xuống vực thẳm!

Lãnh Vu Thu không chút nghĩ ngợi, nhào tới nắm được vạt áo hắn. Hai người cả thân mình đều lạc ở bên ngoài, chỉ có đôi chân Lãnh Vu Thu còn bám vào vách đá.

Chứng kiến tình hình, bọn hắc y nhân đều kinh hãi cứng người, tên đầu lĩnh nhớ tới lời căn dặn của giáo chủ, liền cấp bách tiến lên giữ lấy chân Lãnh Vu Thu, lúc tay khó khăn lắm mới chạm tới, vách đá đột nhiên rung chuyển!

Trong tiếng kinh hô, Sở Hành Vân và Lãnh Vu Thu, cùng rơi thẳng xuống vách núi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.