Qua một lớp cửa, mọi thứ dường như bị ngăn cách với bên ngoài, trong thiên địa tựa hồ chỉ còn hai người họ. Sở Hành Vân vô cớ toàn thân căng thẳng, rõ ràng biết Lãnh Vu Thu sẽ không làm gì hắn, nhưng trong ngực vẫn có phần bứt rứt bất an, song đến tột cùng là đang lo sợ điều gì, chính hắn cũng không biết.
Lãnh Vu Thu đứng cạnh giường, đưa lưng về phía hắn, nhìn không thấy biểu tình, chỉ có thể nghe được giọng nói của người kia, bình tĩnh, từ tốn, lại mang theo lạnh lùng khó che giấu: “Ta vẫn luôn suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Vì sao ngươi hao tâm tổn trí giúp ta nhiều như vậy?”
“Ta…”
“Ngươi là thiếu niên hiệp khách được vạn nhân xưng tụng, còn ta là võ lâm cừu địch bị người người truy đuổi, theo lý mà nói là bất cộng đái thiên, thế nhưng ngươi lại nói muốn ‘bảo hộ’ ta, không ngại gian khổ đưa ta đến đây. Thiên tâm đại hoàn đan là võ lâm chí bảo, ngươi lại không chút do dự đưa ta dùng, còn khối ngọc quyết kia, có thể cầu xin Sơn Trung Tử làm một chuyện, trên giang hồ chẳng biết bao nhiêu người cầu còn không thấy, ngươi cũng tự nguyện đem ước nguyện bảo quý kia lãng phí cho ta…”
Hắn quay lại, ánh mắt trong veo lãnh liệt uy hiếp Sở Hành Vân: “Nói, ngươi đến tột cùng muốn thứ gì từ ta.”
Đối diện ánh nhìn như thế thực sự thống khổ, Sở Hành Vân cảm thấy cả nơi sâu kín nhất trong tâm lòng hắn cũng bị nhìn thấu, chịu không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237182/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.