Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”
Thanh âm lạnh lùng từ trên đầu truyền xuống, phi thường quen thuộc. Sở Hành Vân theo trực giác gọi: “Lãnh Vu Thu?”
Trong đầu từ từ nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, tìm thấy nguồn nước, trúng độc, bị tập kích… Kinh ngạc ngồi dậy: “Ta vì sao lại ở chỗ này? Bọn họ đâu?”
Chỗ hiện giờ không phải nơi bị tập kích, mà là ở trong rừng. Hướng Thiết Long, Đỗ Thánh Tâm, cả đến bọn người ma giáo cũng không thấy bóng dáng, một nơi rộng lớn như vậy chỉ có ba người hắn và phụ tử Lãnh Vu Thu.
“Bọn họ? Có lẽ đều bị La Sát giáo bắt đi. Còn ngươi, đương nhiên là ta cứu ra.”
Lãnh Vu Thu dường như thay đổi thành một con người khác, đầu của hắn vẫn rối tung, quần áo vẫn rách rưới dơ bẩn, trên mặt vẫn thấy rõ những vết máu loang lổ. Nhưng hắn không hề sa sút tuyệt vọng. Thần thái phấn chấn trên gương mặt, đủ khiến người khác bỏ qua vẻ bề ngoài của hắn.
“Xiềng xích của ngươi?” Điều khiến Sở Hành Vân giật mình chính là xiềng xích trên người Lãnh Vu Thu đã biến mất.
“Giải khai.”
Là ai thay hắn cởi ra? Hướng Thiết Long? Chìa khóa đúng là nằm trong tay người này, nhưng Sở Hành Vân khẳng định không phải người ấy làm.
Lãnh Vu Thu biết hắn đang suy nghĩ điều gì, thản nhiên nói: “Mấy cái thứ này, hà tất cần chìa khóa? Ta chỉ cần một sợi tóc là giải quyết xong.”
Hắn cười cười: “Với một kẻ suốt ngày đào tẩu, đây là kỹ năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237174/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.