Có tiếng “Sột soạt”, một cái lưới lớn quả nhiên từ không trung chụp xuống!
Cái lưới rất to, lại đột ngột xuất hiện, người bình thường bị bất ngờ thiếu đề phòng nhất định không tránh kịp, hoàn hảo Lãnh Vu Thu vừa nói, mọi người lập tức có phòng bị. Lãnh Vu Thu ôm lấy nhi tử phi thân nhảy ra, Sở Hành Vân tránh thoát đồng thời nhặt lấy hai hòn đá, hướng trên cây ném tới!
Sau tiếng kêu thảm thiết, hai tên ma giáo rơi xuống đất.
“Còn bao nhiêu người, mau ra mặt đi, thủ đoạn bàng môn tả đạo các ngươi của đều vô dụng!”
Đối phương hiển nhiên cũng nhận thức điểm này, một tiếng hô của Sở Hành Vân, hai mươi mấy giáo đồ ma giáo chậm rãi từ trong bụi rậm bước ra, bao vây hướng ba người từ từ áp sát.
“Giao cho ngươi.” Lãnh Vu Thu vỗ vỗ vai Sở Hành Vân, nói.
“Còn ngươi?”
Lãnh Vu Thu thở dài, không buồn đáp trả, chỉ ôm lấy nhi tử, tìm một phiến đá lớn ngồi xuống, căn dặn: “Đừng để bọn ta chờ lâu.”
Rõ ràng phiền phức là hắn rước, người khác vì hắn mà bán mạng, hắn lại ngồi chỗ kia hóng mát… Sở Hành Vân nhìn thái độ ‘không liên quan đến ta’ của Lãnh Vu Thu, quả thật có phần dở khóc dở cười.
Một tên giáo đồ ma giáo thấy có sơ hở, quát: “Bọn ta chỉ muốn tìm Lãnh Vu Thu, kẻ nào không liên quan lập tức thối lui, tránh bỏ mạng oan uổng!”
“Ta thật sự không muốn bỏ mạng oan uổng.” Sở Hành Vân vừa nói vừa rút bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237175/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.