Từ đêm đó, Sở Hành Vân không nói lời nào với Lãnh Vu Thu, hắn không muốn nhìn Lãnh Vu Thu, Lãnh Vu Thu hiển nhiên cũng không buồn để ý đến hắn. Cứ thế qua một ngày, hắn bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Khi nghỉ ngơi, nhãn tình lúc nào cũng hướng về phía Lãnh Vu Thu, có khi thấy Lãnh Vu Thu cũng nhìn qua, trong lòng không hiểu sao lại lúng túng, thấy ánh mắt người kia lướt qua gương mặt mình, không hề dừng lại, thật không khỏi thất vọng.
Hắn đương nhiên biết Lãnh Vu Thu sẽ không giải thích bất kỳ điều gì, mà đến tột cùng hắn đang chờ mong cái gì, chính hắn kỳ thực cũng không rõ.
Ngồi trên lưng ngựa miên man suy nghĩ, đột nhiên cây rừng xung quanh mơ hồ có động tĩnh, Sở Hành Vân cả kinh liền đi quan sát, chỉ thấy trong rừng rậm âm u, chốc chốc bạch quang lại lóe lên, phảng phất ẩn tàng sát khí vô hạn.
Hắn quay đầu lại nhìn bọn người Hướng Thiết Long, trong mắt những người này đều lộ ra tia cảnh giác, có người còn âm thầm nắm chặt binh khí trong tay… Bọn họ là người từng trải, đối với hiểm nguy có một loại khứu giác bản năng.
Hướng Thiết Long đột nhiên ghìm cương ngựa, lớn giọng hỏi: “Anh hùng phương nào? Mời hiện thân đi!”
Vừa dứt lời, bốn phương tám hướng tiếng vang không dứt, vô số mũi tiễn nhất tề bắn ra như mưa. Mọi người kinh hãi giơ vũ khí lên chống đỡ, nhưng tiễn thật sự quá nhiều lại quá nhanh, trong nhóm người, tiếng gào “Ai nha”, “A” không ngớt, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-van-do/3237173/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.