Hai người vào thư phòng, những bức tranh chữ, tranh thủy mặc tươi mát thanh nhã treo trong phòng, Mai Hàn Sênh đang ngồi trước bàn đọc sách, tay cầm quyển sách.
Ánh nắng nhạt ngoài cửa sổ rơi trên người hắn, trông hắn rất bình yên.
Mái tóc dài như nước xõa trên vai, một cây trâm ngọc hàn mai ngạo tuyết cắm trên tóc hắn.
Áo xanh như sương, sinh động phóng khoáng.
Nguyệt Thiển Mi nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc đọc sách, trái tim đập thình thịch.
Gương mặt dưới lớp vải sa không kiềm được mà đỏ ửng.
Mộng Hàm Yên cũng thấy hình ảnh xinh đẹp này nhưng nàng vẫn cảm thấy trích tiên nàng gặp ở miếu cổ trước đó mới đúng là cực phẩm nhân gian!
Cao ngạo lạnh lùng như vậy, tiên khí như vậy, hoàn mỹ đến mức không giống người phàm!
Không biết hắn là ai? Sau này còn có cơ hội gặp lại không?
- Ra ngoài chơi đã mới về đấy à?
Những lời thân thiết của Mai Hàn Sênh kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Hắn như đại ca ca hàng xóm đang nhìn tiểu muội muội ham chơi vậy, ánh mắt không hề có ý trách móc.
- Muội đâu có chơi đã! Muội nói rồi, muội không phải con nít!
Mộng Hàm Yên không phục nói, khiến Nguyệt Thiển Mi cũng cười.
- Yên nhi, muội trông nhiều lắm cũng chỉ mười hai tuổi, vẫn chưa được xem là người lớn đâu! Đợi thêm mấy năm nữa, muội mới có thể nói mình không phải con nít.
Nguyệt Thiển Mi cười trêu, nhìn dáng vẻ đáng yêu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tuyet-mong-hoa/2665655/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.