- Vậy ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh! Có thể trở thành một cái đệm dày!
Nam tử trích tiên đứng dậy, tao nhã vỗ tuyết đọng trên người, khôi phục dáng vẻ tiêu sái không nhiễm bụi trần.
- Cơ hội như vậy quả thực không phải ai cũng có đâu!
Mộng Hàm Yên cười tươi rói, bộ dạng đường đường chính chính hoàn toàn không chút áy náy khiến nam tử trích tiên liếc xéo.
- Huynh xem như là đã cứu mạng muội, lần sau có cơ hội muội sẽ báo đáp huynh! Bây giờ muội phải về rồi!
Nàng thấy mình không thể vào được tòa miếu cổ, chỉ có thể tạm thời từ bỏ, đợi sau khi về điều tra thêm tình hình ở đây rồi lại định đoạt.
Tính toán thời gian thì Nguyệt Thiển Mi hẳn là sắp tỉnh lại, nàng đi lâu như vậy, phải về ngay mới được.
Nàng đi vào rừng, bóng dáng nho nhỏ như tinh linh đáng yêu trong rừng.
Nam tử trích tiên nhìn theo bóng dáng nàng, trên gương mặt tuấn mỹ hiện rõ vẻ nghi hoặc.
“Nha đầu này sao xuất hiện ở đây?”
Hắn đứng trước miếu cổ, quay đầu nhìn cổng lớn khóa chặt.
Tòa miếu cổ này hoang vắng đã lâu, lẽ ra không nên có người biết đến sự tồn tại của nó mới phải.
Nhưng tiểu nha đầu kia sao đến được nơi này?
Hắn cảm nhận tình hình của tòa miếu cổ, lẩm bẩm nói:
- Phong ấn ở đây càng ngày càng yếu rồi, thứ kia sẽ nhanh chóng xuất hiện trên thế gian thôi.
Lúc hắn định rời đi thì bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tuyet-mong-hoa/2665653/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.