Ta về xe ngựa, đại mỹ nhân đã ở trên xe chờ ta, dù sao cũng không thể trách nàng, vì bản công tử là nữ nhân, nàng cũng bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách này thôi! Bản công tử còn phải cảm tạ đại mỹ nhân thông minh cơ trí, bằng không sẽ thật khó công đạo với Hoàng Thượng, nhưng trong lòng bản công tử vẫn còn vướng mắc, vì thế mặt mũi không vui lên xe.
Có lẽ vì không khí trên xe hơi kỳ lạ, nên đại mỹ nhân mở miệng trước.
“Sao vậy? Sao không nói gì cả?”
“Sáng ngươi lấy vải cho ta không thèm giải thích với ta tiếng nào.” Ta tức giận.
Đại mỹ nhân sửng sốt một hồi lâu mới bật cười.
“Ngươi giận ta vì không nói cho ngươi biết a? Ta còn tưởng ngươi biết rồi! Nhìn ngươi kìa, mỗi lần tức lại chu miệng lên, thật giống mặt bánh bao quá đi.” Nàng chọt chọt má ta.
“Hừ! Ngươi không nói trước hại ta xém chút nữa phải công đạo với Hoàng Thượng.” Ta vẫn còn giận, lui lại né tay nàng.
“Hảo hảo hảo, là ta không tốt, sau này ngươi muốn biết gì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết được không?” Nàng lại đuổi theo nhéo mặt ta.
“Ngươi nói rồi đó, không được gạt ta a.” Ta lại né tránh đôi tay của nàng.
“Được, ta hứa, nhưng đổi lại sau này khi ta chọc ngươi, ngươi cũng không được trốn tránh.” Nàng vẫn cười, dường như có gì đó lóe ra trong đôi mắt.
“Được.” Câu này hình như có vấn đề? Vì sao nghe lại cảm thấy hơi kỳ quái? Nhất định là ta đa tâm thôi.
“Nếu dì cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-cua-hoang-thuong-cuoi-vo/574621/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.