“Lạc phu nhân khen sai rồi, ngài mới là người xinh đẹp thanh tao lịch sự. Đa tạ ý tốt của Lạc phu nhân, Vân Yên không tiện quấy rầy hai người. Nhị vị hôm qua thành thân, Vân Yên không thể chúc mừng được, thực có lỗi, nếu như có cơ hội, Vân Yên sẽ uống chén rượu nhạt bồi tội với cả hai.”
Vân Yên ngươi có phải bị thương chỗ nào không a? Vì sao nói chuyện lại nghẹn ngào như thế? Bản công tử càng nghĩ càng khẳng định, nhất định là bị thương chỗ nào rồi, nhất định là rất đau, hèn chi ngươi lại muốn khóc như vậy.
“Ai nha! Chúc mừng gì chứ, tất cả mọi người đều là bằng hữu của nhau mà! Đừng nghĩ nhiều như vậy. Vân Yên, ngươi thực không bị thương ở đâu a?”
“Lạc công tử đừng chê cười, là Vân Yên đa tâm thôi. Ta không sao, đa tạ Lạc công tử quan tâm, Vân Yên xin đi trước.”
Vân Yên phất tay áo bước đi, còn đi nhanh như vậy. Gọi ta là Lạc công tử a? Chẳng phải bình thường nàng luôn gọi ta là Lạc ngốc tử à, hôm nay đúng là chẳng hiểu ra sao a!
Trở lại xe ngựa, mũi bản công tử thậm chí không nghe lời, hắt xì liên tục, đến khi về nhà ta hắt xì đến mười mấy cái, rốt cuộc là chuyện gì vậy hả trời?
Sáng sớm đã chạy tới chạy lui, về nhà đã qua giữa trưa, cha mẹ, đệ đệ và em dâu đều đã ăn cơm xong rồi. Ta đột nhiên hối hận không ở lại hoàng cung ăn cơm trưa, tuy tấu chương trên bàn Hoàng Thượng chất cao như núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tu-cua-hoang-thuong-cuoi-vo/574622/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.