Đệ thất thập cửu chương.
Beta : Kì (tks nàng đã giúp ta trong những chương cuối của truyện, cũng là lúc ta cần nhiều sự giúp đỡ hơn cả ^^)
"Hắn cùng y cách nhau một trăm năm, cách một Lạc Liên Vân, cách nhau một cái giang hồ không hề giống trước.
Hà Uẩn Phong từng nói qua, y ngủ say một trăm năm tựa hồ chỉ để tỉnh lại gặp Mạc Phi Trần...."
——————————————————————————————————————
"Cha... ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?" Quân Vô Sương từ trong vạt áo lấy ra một bản kinh thư, "Vô Lượng đại sư nói muốn ta học cách buông chấp niệm, nhưng nếu buông đi chấp niệm ấy ta còn lại gì? Không biết bản <> này có thể nói cho ta biết hay không. Không đúng, hẳn phải là chúng ta... Sao ta có thể quên hai phụ tử chúng ta là giống nhau không thể buông tay chứ?"
Đương khi hoàng hôn buông xuống, Lục Khinh Mặc giá xe ngựa đứng trước một mảnh đất tím thẫm.
Con ngựa chấn kinh mà dừng lại.
Mạc Phi Trần nhô đầu ra, nhìn một biển tím lay động dưới trời chiều, tựa như được nhuộm máu.
"Tới rồi sao?" Hà Uẩn Phong nắm lấy thắt lưng Mạc Phi Trần, khóe miệng mỉm cười. Tựa hồ cái chết đến gần cũng không làm y e ngại. Y hưởng thụ từng chút thời gian được ở bên Mạc Phi Trần, thậm chí cả cảm giác mỗi lần chạm vào hoặc ôm lấy hắn.
"Không... Ta nghĩ hoa này có độc..." Mạc Phi Trần nhướn mày, biển hoa này thực rộng, sau cùng là một cây đa thật lớn, cành lá trên cây tạo nên một gian phòng.
"Sắc tím rất đẹp."Hà Uẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tran/1656622/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.