Chương trước
Chương sau
Đệ bát thập chương

"Quả thật rất lâu rồi chưa trở lại." Một dòng máu từ thái dương Ôn Tiềm Lưu chảy xuống, tựa hồ ngửi được mùi vị huyết tinh, vô số cổ trùng từ góc tường ào ạt bò ra, "Nhưng ta chưa hề quên vì sao sư phụ đưa ta đến Mộc Vân sơn trang."

"Nga? Vậy giải thích đi, vì sao ngươi lại tụ hợp võ lâm nhân sĩ của Trung Nguyên đến tiêu diệt Bái Huyết giáo chúng ta?" Kha Ma La quấn quấn mấy sợi tóc bên tai, trang sức bằng bạc trên người ả theo từng cử động mà tạo nên tiếng vang nhỏ.

"Giáo chủ, người nên hiểu sa mạc này tựa biển, nếu tất cả chưởng môn bọn họ tiến vào sa mạc, không có nước, không thức ăn, cho dù võ công bọn họ cao tới đâu thì đã làm sao? Ta lừa bọn họ rằng đã hỏi thăm được đúng đường tới Bái Huyết giáo, sau đó lại dẫn bọn họ...."

"Ôn Tiềm Lưu, ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi sao? Ngươi không hề định để bọn họ đi lạc trong sa mạc, huống hồ bọn họ không ngu ngốc đến thế. Ngươi muốn dẫn bọn họ đến Bái Huyết giáo, nếu có thể tiêu diệt được Kha Ma La ta là tốt nhất, vậy sẽ không ai biết được bí mật của ngươi nữa, ngươi có thể an an ổn ổn ngời vững trên chức vị trang chủ Mộc Vân sơn trang. Mà cho dù không diệt được ta, cũng có thể làm Bái Huyết giáo cùng võ lâm Trung Nguyên lưỡng bại câu thương, ngươi lại là ngư ông đắc lợi."Kha Ma La dùng bột trắng trên tay ném lên người Ôn Tiềm Lưu, đám cổ trùng đang muốn bò lên liền chui trở lại góc tường.

"Giáo chủ minh giám, Ôn Tiềm Lưu thực sự không hề nghĩ điều gì bất lợi cho Bái Huyết giáo." Trong lòng Ôn Tiềm Lưu rét lạnh, Kha Ma La không giết mình ngay tại Mộc Vân sơn trang, còn đem về Bái Huyết giáo, nhất định có mưu đồ gì đó.

"Haha, bất quá, cho dù những kẻ bất tài kia của Trung Nguyên không muốn đến tìm ta gây phiền toái, ta cũng sẽ đi tìm bọn họ." Kha Ma La dùng mũi chân đá đống châu báu kia, tựa như chúng chỉ là mớ cặn bã mà thôi, "Bọn họ cho rằng phe mình người đông thế mạnh, nhưng quá nhiều cũng là một chuyện phiền toái thôi."

"Giáo chủ nói có lý, có thể tiêu diệt từng bộ phận trong bọn chúng."

"Nga, nói ta nghe một chút hiểu biết của ngươi đi. Thập đại danh kiếm của Trung Nguyên có thực sự lợi hại thế chăng? Đến cả Hà Uẩn Phong còn bị ta đánh nát khí hải, ta không tin trong bọn chúng có kẻ lợi hại hơn y."

Ôn Tiềm Lưu cũng không lau đi máu trên thái dương, chỉ vuốt cằm, "Trước mắt trong Thập đại danh kiếm của võ lâm Trung Nguyên , kẻ có danh vọng cao nhất có lẽ là Vô Lượng của Định Thiền tự. Con lừa ngốc này thực sự có vài phần năng lực, đương nhiên so với giáo chủ cách xa một trời một vực."

"Ngươi còn muốn vỗ mông ngựa a." Kha Ma La cười cười, đương nhiên ả tin Vô Lượng chẳng phải đối thủ của ả.

"Thuộc hạ chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Khúc Thiếu Phong của Ngọc Lân Môn sau bốn mươi tuổi liền đam mê thi họa, phương diện võ học cũng ít nghiên cứu hơn, ngày trước giao thủ cùng hắn tại Mộc Vân sơn trang, hắn chưa đủ trở thành mối đe dọa."

"Hơn nữa nhi nữ của hắn còn bị ngươi bắt đi mà."

"Còn về Triệu Thanh Nghi của Thực Cảnh sơn chỉ là một nữ nhân, công lực của nàng cũng ngang với Khúc Thiếu Phong. Động chủ Trần Phi của Luyện Hà Động bởi vì phu quân chết sớm, nàng suốt ngày canh giữ bên linh cữu nên đã gần như thoái ẩn giang hồ. Thanh Y Hậu cùng đảo chủ Bích Nham đảo – Kim Tử Du hai vị lão bằng hữu, nếu cả hai liên thủ, cũng có vài phần tác dụng."

"Nhưng so với ngươi có được Thiên Vân kiếm, kỳ thực bọn họ chưa là gì."

"Giáo chủ khiêm tốn. Dược thần Bạch Cảnh Khê cũng không thích tham gia ân oán giang hồ, chỉ ngao du thiên hạ tìm kiếm kì trân dị thảo, mà Cô Lăng kiếm của y Tiềm Lưu mới chỉ thấy qua một lần vào bảy, tám năm trước, sau đó chưa hề thấy y xuất kiếm, không thể biết kiếm lực của y ra sao."

"Bạch Cảnh Khê...." Kha Ma La nghiêng mặt, một bên mặt bi che khuất khiến Ôn Tiềm Lưu thấy không rõ biểu tình của ả, một lúc lâu sau lại như từ trong suy nghĩ mà tỉnh lại, "Vậy còn sư đệ Lục Khinh Mặc của ngươi cùng Tú Thủy cung thì sao?"

"Đãng Hiêu kiếm của Lục Khinh Mặc có lẽ là khó đối phó nhất trong Thập Đại danh kiếm."

"Đúng a, ngươi đã ghen tị với thiên phú của hắn từ rất lâu rồi không phải sao? Nghe nói hắn mười bốn tuổi đã thành danh, ngày ấy ở Mộc Vân sơn trang còn có thể cùng Thiên Vân kiếm đọ sức, quả thực khó đối phó. Bất quá có lẽ một phần là do ngươi chưa khống chế được Thiên Vân kiếm đi? Tuy rằng ta rất muốn nói Lục Khinh Mặc này bản giáo chủ có thể tự mình giải quyết, nhưng ta nghĩ ngươi càng muốn tự mình kết liễu hắn. Còn Tú Thủy cung?"

"Cung chủ đương nhiệm của Tú Thủy cung là Mạc Phi Trần, nguyên bản là đệ tử Côn Uẩn sơn trang, nhưng lại được Hà Uẩn Phong thu làm đồ đệ, lại có được kiếm chủng Thanh Loan kiếm, kẻ này chưa đầy hai mươi mà kiếm lực đã không dưới Thập đại danh kiếm, lưu lại lâu ngày ắt thành họa lớn."

Kha Ma La sờ cằm, "Tiểu tử kia ta còn nhớ rõ, quả thực có chút năng lực. Bất quá chúng ta có lẽ quên mất một kẻ – giáo chủ Kính Thủy giáo Quân Vô Sương. Đêm đó tại Mộc Vân sơn trang ngươi bị hắn vây cũng có chút chật vật nhỉ?"

"Đúng thế." Mặt Ôn Tiềm Lưu nhìn không ra hỉ nộ, "Bất quá hắn lại tu luyện bí điển của Kính Thủy giáo, do quá mức nóng vội mà tẩu hỏa nhập ma."

"Nếu hắn thực sự tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ còn lợi hại hơn bây giờ." Kha Ma La bỗng nhiên giật giật ngón trỏ, Ôn Tiềm Lưu lúc này mới phát hiện ngón tay ả quán một sợi tơ, mà đầu còn lại ngay tại cổ tay hắn.

Trong lòng Ôn Tiềm Lưu kinh hãi, từng bước lui về phía sau, một con cổ trùng đã chui vào trong kinh mạch hắn.

"Loại cổ trùng này rất đặc biệt ha? Khi chui vào thân thể ngươi sẽ không cảm giác được gì. Hơn nữa ta cũng không cần tiếp tục khống chế nó." Kha Ma La chặt đứt sợi tơ kia, đưa một viên dược cho Ôn Tiềm Lưu, "Ăn nó, trong vòng một tháng, cổ trùng kia sẽ không xảy ra gì lạ, nhưng một tháng sau nếu ngươi không lấy được giải dược, nó sẽ ăn dần kinh mạch ngươi, làm cho ngươi thống khổ mà chết."

Ôn Tiềm Lưu cắn chặt răng, tiếp nhận viên dược kia.

"Nga.... Ta quên nói cho ngươi, nếu không ngại có thể thử tìm Bạch Cảnh Khê lấy cổ trùng này ra." Kha Ma La cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Ôn Tiềm Lưu, "Nhớ rõ trong vòng một tháng, phải làm cho Thập Đại danh kiếm này không còn lưu lại một mống."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Ôn Tiềm Lưu oán hận vô cùng. Trong vòng một tháng, cũng may mình còn có Thiên Vân kiếm nếu không làm sao hoàn thành nhiệm vụ này được? Bất quá cho dù hoàn thành, chưa chắc Kha Ma La sẽ cho mình giải dược.

Sớm nghe nói ả cùng Bạch Cảnh Khê có chút ân oán, nếu nàng muốn mình đi tìm Bạch Cảnh Khê, dù sống dù chết hắn cũng phải đi tìm thử một lần.

Tại một quán trà trong trấn nhỏ nào đó ở Trung Nguyên, một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi một tay ôm quyền vỗ lên lồng ngực, tay kia với qua lấy bình trà, trực tiếp dốc vào miệng nhỏ. Nam tử tuấn tú ngồi cạnh hắn lấy lại bình trà, ngón tay điểm nhẹ tại huyệt đạo trên cổ họng hắn, "Phi Trần, ngươi càng liều mạng uống thì càng khó chịu thêm thôi."

Mạc Phi Trần bị nghẹn tới nỗi sắp chảy cả nước mắt, đáng thương mà hô lên: "Uẩn Phong cứu ta a.... chết mất..."

Vài vị khách ngồi bàn kế bên nhìn thấy không khỏi nhẹ giọng cười rộ lên, tiểu nhị cũng là dở khóc dở cười. Theo lý mà nói thì bánh trứng quán bọn họ làm ăn rất ngon a, nhưng vị khách kia ăn quá nhanh nên bị nghẹn lâu lắm rồi vẫn chưa trôi được, chung quanh đã có không ít người chế giễu rồi a.

Hà Uẩn Phong điểm huyệt vị xong, cổ họng Mạc Phi Trần cuối cùng cũng thông chút, điểm tâm bị nghẹn kia liền trôi xuống.

Ngón tay Hà Uẩn Phong xoa xoa cổ họng hắn do bị nghẹn mà sinh đau, bất đắc dĩ nói: "Làm sao chưa đến nửa ngày, ta còn chưa chết ngươi lại bị nghẹn chết a. Nếu là như thế thật, ngươi cũng đừng hy vọng ta sẽ tự làm mình nghẹn chết bồi người tự tử."

Mạc Phi Trần haha cười lên, "Ta sao có thể để sư phụ ngươi tự tử a, đó là việc chỉ một nam một nữ mới làm. Sư phụ đương nhiên là phải hảo hảo an táng ta, mỗi ngày chuẩn bị một ít điểm tâm đến cúng ta, đỡ cho ta dưới kia thèm ăn a!"

Hà Uẩn Phong lắc lắc đầu, đưa tay kéo hắn vào lòng, không thèm để ý tới ánh mắt tò mò bốn phía, "Phi Trần, chúng ta thực sự cứ một đường du sơn ngoạn thủy mà trở về Tú Thủy cung sao?"

"Uẩn Phong, nếu ngươi không thích Tú Thủy cung, chúng ta liền tìm một nơi thanh tịnh, dựng một gian nhà nhỏ, tựa như khi ở Côn Uẩn sơn trang đi."

"Được ở cùng ngươi, vô luận là Tú Thủy cung hay là Côn Uẩn sơn trang đều có khác chi. Nhưng ta lo ngươi đã lâu thế không trở về Tú Thủy cung, rất nhiều người phải tìm ngươi đó."

Mạc Phi Trần nhớ lại lời giao phó của Liễu Phi Doanh lúc lâm chung, cũng hiểu mình lưu lạc bên ngoài đã lâu thực quá thiếu trách nhiệm.

"Được rồi, chúng ta mau chóng về thôi."

Đợi khi hai người tới Tú Thủy cung, không nghĩ tới Trần Quảng Hàn cùng Vương Thục Trân tự mình ra đón tiếp.

Mạc Phi Trần không khỏi nhỏ giọng nói: "Uẩn Phong, mặt mũi của ngươi lớn lắm nha!"

Hà Uẩn Phong hữu lễ nhìn về phía ba người kia, vuốt cằm nói: "Không nghĩ tới ta từ Tây Vực trở về lại nghe được Phi Trần đã tiếp nhận vị trí cung chủ Tú Thủy cung rồi, tính tình hắn trẻ con, chỉ sợ khiến Tú Thủy cung thêm chút phiền toái rồi."

"Tiền bối khiêm tốn rồi, cung chủ thiên tư bất phàm, còn kế thừa căn cơ nội công do tiền bối truyền thụ, học thứ gì cũng rất nhanh, làm sao để chúng ta thêm phiền toái chứ." Nhìn qua tuổi tác Vương Thục Trân còn lớn hơn Hà Uẩn Phong, lại mở miệng xưng hô y một tiếng 'tiền bối', Mạc Phi Trần đứng bên nghe thấy khóe miệng sắp muốn rút gân.

"Không biết nếu tại hạ ngụ lại quý phái một thời gian ngắn có quá mức quấy rầy hay chăng."

Vương Thục Trân vừa nghe y nói thế, trong mắt hiện lên một tia vui sướng, "Sao lại quấy rầy a? Thanh Vũ, nhanh đi chuẩn bị phòng giúp tiền bối."

"A, không cần!" Mạc Phi Trần muốn cùng Hà Uẩn Phong ở chung, nhưng nghĩ lại nơi đây là Tú Thủy cung, quá mức phô trương lại không tốt, "Sư phụ thái độ làm người ôn hòa, chỉ cần đem thư phòng của ta quét tước một chút rồi an bài một cái giường là được. Hai thầy trò chúng ta thường thường sẽ cùng một chỗ thảo luận về võ học, hơn nữa sư phụ còn bị Kha Ma La đả thương, cùng ta ở chung tương đối tiện chiếu cố hơn"

"Cái này...." Trình Ngữ Nhiên lại cảm giác Hà Uẩn Phong là khách quý, làm sao có thể cùng Mạc Phi Trần chen chúc trong một gian phòng chứ, dĩ nhiên sư đồ bọn họ đều là nam nhân lại là thầy trò, nàng đương nhiên không thể nghĩ hướng khác được.

"Vậy cũng tốt, nghe nói Phi Trần đang tu luyện <>, nếu gặp chướng ngại thì cũng tiện hai thầy trò chúng ta cùng thảo luận." Hà Uẩn Phong thản nhiên nói, Trình Ngữ Nhiên nghe y nói nguyện ý chỉ điểm Mạc Phi Trần tu luyện võ công phái khác, cũng thực vui sướng.

Lạc Thanh Vũ dẫn người đi sửa sang lại thư phòng Mạc Phi Trần, chuẩn bị một cái giường đặt vào.

Đêm đó, Hà Uẩn Phong liền đem Mạc Phi Trần áp trong thư phòng liều chết triền miên.

"Ngươi... Ngươi không phải nói muốn chỉ điểm <> cho ta sao?" Sống lưng Mạc Phi Trần đặt tại mép bàn, nhìn Hà Uẩn Phong đang nhanh nhẹn cởi bỏ vạt áo mình.

"Ta sẽ vừa ôm ngươi vừa 'chỉ điểm' ngươi a." Hà Uẩn Phong nâng mông hắn đặt trên mặt bàn, "Nhân sinh khổ đoản, sao lại cứ lãng phí thời gian trên <> chứ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.