Chương trước
Chương sau
Chương chín
Sau buổi trưa, cả khu dân cư ở ngoại thành đang yên tĩnh thì bỗng phát ra tiếng ồn áo náo động cực lớn từ trên đường chính bằng phẳng.
Độ cao tối đa của phi cơ là một trăm mét đã được Tiểu Thái Đao sửa cho càng cao hơn, hoàn toàn vi phạm lệnh cấm về độ cao có thể phi hành. Vỏ ngoài của phi cơ hình giọt nước xinh đẹp cũng bị gõ ra lỗ chỗ, khi điều khiển sẽ tạo ra những tạp âm rất lớn.
Nhưng Hồ Điệp Quân không thể không nói, tốc độ của xe đã được sửa cho nhanh hơn, lúc điều khiển cũng nhẹ nhàng hơn và không cần dùng nhiều sức như trước. Phi cơ di chuyển trên đường cái không một bóng người được vài vòng rồi thấy không ổn, lại quay về đỗ trong sân nhà.
Hồ Điệp Quân ngồi trên ghế điều khiển, hít vào một hơi thật sâu, sau đó thoả mãn thở ra. Tuy rằng phi cơ lái cũng không thật sự ổn định, nhưng cậu đã có thể được lái phi cơ rồi. Đúng như đã tưởng tượng từ lâu, từ ghế phi cơ đứng lên cảm thấy toàn thân sảng khoái.
Hồ Điệp Quân đỏ bừng mặt quay đầu, Mai Mai ở ghế phụ lái tóc tai loạn xạ, cậu đã nói với con bé rằng không cần ngồi cùng, nhưng nó vẫn không nghe.
"Không sao chứ?" Hồ Điệp Quân quan tâm hỏi, tưởng rằng Mai Mai sẽ vừa khóc vừa gán cho cậu tội mưu sát, nhưng Mai Mai lại tròn đôi mắt long lanh nhìn cậu, hai má cũng giống cậu đều đỏ bừng.
Mai Mai giơ cao hai tay lên đầu, hô lớn: "Đỉnh chóp! Thêm vòng nữa nào!" Nó không ngừng nhảy nhót ở ghế phụ: "Thêm vòng nữa đi mà! Thêm một vòng nữa thôi!"
Hồ Điệp Quân cười tí phụt cơm, cậu nắm chặt tay lái đáp: "Được, nhưng lần này phải đóng cửa sổ vào đó."
"Ừa!"
Sau vài giây ồn ào náo nhiệt, tiếng động cơ lại vang lên, đến mức người trong phòng cũng nghe rõ mồn một.
Tiếng động cơ ong ong vang lên rồi bay mất, mà người trong phòng dường như vì âm thanh đó mà hơi giật mình. Dưới ánh sáng mờ tối của buổi chiều muộn, Tiểu Thái Đao vì tiếng động cơ mà ngẩng đầu lên.
"Phải.... Phải sửa âm thanh lại một chút." Tiểu Thái Đao mặt mũi đỏ bừng, thở dốc lẩm bẩm nói.
"Bây giờ là lúc để nói chuyện này à?" Tinh Hoa dở khóc dở cười. Giờ phút này cơ thể của Tiểu Thái Đao đang ngồi trên người hắn không ngừng run rẩy, "cậu nhỏ" đang cứng rắn, ở trạng thái kích động.
Tiểu Thái Đao và Hồ Điệp Quân thừa dịp hắn không ở đó đã có "một cuộc tâm sự mỏng", khiến Tinh Hoa cảm giác như mình vớ được một món hời. Tuy rằng hắn đối với hành vi thân mật với Tiểu Thái Đao là không có không chịu được, nhưng cũng có thể nói là vô cùng vô cùng thích.
Mà kể từ hôm đó, chỉ cần hắn tỏ ra "thiện chí" với Tiểu Thái Đao, cậu sẽ nhiệt tình đáp lại. Mà hắn thì đương nhiên là vui vẻ tiếp nhận.
Kế hoạch ban đầu của Tinh Hoa khi dừng chân tại Mộ Khuyển là để nghỉ ngơi thật tốt. Vậy mà cuối cùng lại biến thành một chuyến du lịch "Tuần trăng mật" với Tiểu Thái Đao.
Mà có vẻ cũng không tệ... Ít nhất Tinh Hoa cho rằng như vậy.
"A.... Sắp ra......" Tiểu Thái Đao nắm chặt dương v*t của mình để an ủi, trông cậu cả người đỏ bừng khiến Tinh Hoa lại thấy ngứa ngáy trong lòng.
Tinh Hoa mở bung bàn tay không biết khống chế lực của Tiểu Thái Đao, tự tay cầm thấy cậu nhỏ đang cứng đến phát sốt của cậu. Còn Tiểu Thái Đao thì ôm chặt sau lưng hắn, chủ động đong đưa eo.
Tinh Hoa cắn nhẹ lên vai có vết xăm của Tiểu Thái Đao, sau đó lại cắn sâu thêm.
Trong nháy mắt khi bắn vào trong cơ thể Tiểu Thái Đao, Tinh Hoa có thể cảm giác được chó săn trên người hắn cũng co quắp lại, có thứ gì đó ướt át bắn vào giữa bụng hai người.
"A......" Tiểu Thái Đao xụi lơ ngã xuống, trong mắt đều là nước mắt, tay vẫn nắm chặt tóc Tinh Hoa.
Tinh Hoa hôn nhẹ lên môi Tiểu Thái Đao, Tiểu Thái Đao đương nhiên sẽ "dùng miệng cãi lại".
Phúc lợi khi làm "huynh đệ" tốt không ngờ, Tinh Hoa nhịn không được nghĩ.
"Lại nói...... Dạo gần đây ngươi rảnh thật đấy." Tiểu Thái Đao đang nằm trên người hắn bỗng nhiên ném ra một câu này.
"Làm sao?"
"Không cần tìm Cố Sự Cầu hay tìm hiểu Phương Chu ở đâu sao?" Khi cậu từ trên người Tinh Hoa đứng dậy, khiến thứ mềm mềm dính nhớp trong cơ thể cậu bị kéo ra, làm cho cậu không khỏi run rẩy một chút.
Chết tiệt...... Dạo này việc cho ăn khiến cậu có hơi thích thú quá! Cái tên Tinh Hoa này cũng hơi bị......
Tiểu Thái Đao điều chỉnh hơi thở, cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Tinh Hoa dùng khuôn mặt xinh đẹp nghiêng đầu nhìn cậu.
Không biết vì sao gần đây dáng điệu của Tinh Hoa thường khiến Tiểu Thái Đao cảm thấy bị kích thích. . Ngôn Tình Sắc
Tiểu Thái Đao dụi mắt đi tới, quyết định mặc kệ như vậy. Dù sao Tinh Hoa cũng có thể giúp cậu hạ nhiệt. Hiện tại cứ đi tắm đã! Nghĩ gì làm nấy, cũng không quan tâm vấn đề vừa hỏi Tinh Hoa nữa, cậu thả người xuống giường thở ra một hơi thoải mái.
Tinh Hoa nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu từ sau lưng rồi bế cậu đứng dậy, hắn cũng vô cùng thoải mái tiếp nhận sức nặng của cậu, để cậu treo trên người hắn đi về phía phòng tắm.
"Ngươi cứ muốn lười biếng như vậy sao?"
"Ừ, em không thấy cứ thế này cũng tốt sao?" Tinh Hoa nhìn Tiểu Thái Đao, rũ mắt khẽ cười nói: "Nếu chúng ta có thể đi đến hành tinh màu xanh kia, ta cũng muốn mỗi ngày cùng em trải qua như vậy."
"Hừ! Ta không thèm, cả ngày cứ dính lấy ta như vậy phiền chết đi được." Tiểu Thái Đao lầm bầm nhưng cũng không đẩy Tinh Hoa ra.
Tinh Hoa cười vui vẻ.
___
Quả nhiên cứ ở lâu tại nơi này, org ở thành phố Mũi Nhọn sẽ nhanh tìm đến đây thôi.
Tiểu Thái Đao thừa dịp Tinh Hoa không để ý lại chạy đến bên cạnh tường vây.
Gần đây trên người cậu thường xuất hiện những dị tượng, ví dụ như chỉ cần ngủ một chút dậy liền thấy sức sống dư thừa, sức sống dường như tiêu hao bao nhiêu cũng không đủ, dù cho thời gian "cho ăn" của Tinh Hoa là bao lâu thì chỉ cần cậu nằm một lúc liền khôi phục nguyên khí.
Tiểu Thái Đao vốn tưởng rằng hiện tượng này là do Tinh Hoa mà có, nhưng khi tinh thần cậu vô cùng tốt như vậy, gần đây Tinh Hoa so với trước kia lại có phần mệt mỏi hơn, dường như lúc nào cũng thấy hắn đang ngủ.
— Hắn bệnh sao?
Tiểu Thái Đao ngồi ở trên tường vây tự hỏi một hồi, cuối cùng vỗ đùi đứng dậy.
"Hôm nay nên về sớm một chút xem tên kia đã khoẻ chưa vậy!"
Cho rằng đó là một quyết định đúng đắn, Tiểu Thái Đao bắt đầu bò xuống tường vây.
+++++
Mục đích đi ra ngoài tường vây hôm nay là để nhạt một chút kim loại chất lượng tốt về. Từ sau khi cải tạo phi cơ lần trước, tên Hồ Điệp Quân kia ngày nào cũng đeo bám cậu kêu gào vì cậu biến chiếc phi cơ mĩ lệ xinh đẹp của hắn thành một đống nhìn như sắt vụn. Bởi vậy, để bịt miệng tên đó lại, lần này cậu quyết định đi tìm chút kim loại tốt về đắp bên ngoài phi cơ.
Lướt qua khu rừng trơ trọi phía sau tường vây, trong rừng có rất nhiều sắt vụn cỡ lớn và xác máy móc. Lần trước cậu nhặt được rất nhiều thứ tốt về, hẳn là lần này cũng sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Tiểu Thái Đao bắt đầu xuyên qua rừng cây xuyên qua, lật xem sắt vụn khắp nơi. Cậu gom được một đống kim loại, chuẩn bị khiêng về nhà. Cậu ngồi xổm dưới đất chăm chú tháo gỡ một cỗ máy, cũng không biết qua bao lâu, một tràng tiếng động vang lên khiến cậu phục hồi tinh thần.
Tiếng bước chân sột soạt truyền đến, khiến toàn thân Tiểu Thái Đao nháy mắt buộc chặt. Cậu buông công việc trên tay xuống, trốn vào trong bóng cây.
Vài người...... Không, phải nói là một nhóm người đang di chuyển trong rừng cây. Trên người họ toàn là bụi bặm, quần áo rách nát, khoác những chiếc áo choàng cũ kĩ, nếu phải dùng một từ để miêu tả thì chỉ có thể dùng từ "chật vật".
Bọn họ đang tuần tra trong rừng, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Quan sát động tác và hình thể, xem ra không phải AI hoặc org, mà là con người giống cậu.
Tiểu Thái Đao nhớ rõ Tinh Hoa từng nói, xung quanh Mộ Khuyển thi thoảng sẽ có con người chạy trốn khỏi khu Thu Hồi, chẳng nhẽ chính là mấy người này? Nhưng nhìn họ không giống như đang chạy trốn, ngược lại như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Có tìm thấy thứ gì còn sử dụng được không?"
Tiểu Thái Đao nghe được một người trong đó nói.
"Chỗ kim loại này không tệ."
Có kẻ chỉ vào chồng kim loại do Tiểu Thái Đao kiếm được nói.
"Có thể sử dụng thì mang về, sau đó tìm kiếm xem có con người chạy trốn xung quanh đây không". Có một người khoác áo choàng đen, thoạt nhìn như thủ lĩnh ra lệnh. "Động tác phải thật nhanh, sắp đến giờ AI đi tuần tra rồi."
Khốn kiếp, dám trộm đồ của cậu à! Tiểu Thái Đao trừng mắt về phía tên áo choàng đen, khi đối phương xoay người, cậu phát hiện bên hông hắn treo một thứ rất thú vị. Tròn tròn, có thể nắm trong lòng bàn tay - hóa ra là một quả Cố Sự Cầu. Thú vị rồi đây, nhóm người muốn trộm kim loại của cậu thế mà trên người lại có Cố Sự Cầu? Tiểu Thái Đao nheo mắt, hai tay nhẹ nhàng đặt lên chuôi đao......
"Ai ở đó?"
Bỗng nhiên có giọng nói từ phía sau truyền đến, Tiểu Thái Đao quay đầu, lúc này mới phát hiện hóa ra đám người này không chỉ ở phía trước cậu mà phía sau cũng có.
"Hừ!" Bị phát hiện rồi chả còn cách nào, Tiểu Thái Đao vốn đang nghĩ xem có nên nhúng tay vào vũng nước đục này không, mà hiện tại xem cậu nhất định phải dính vào rồi.
"Là con người hay AIi?"
Áo choàng đen hô to về phía cậu, chỉ trong vài giây, Tiểu Thái Đao đã bị mấy chục người bao vây.
"To mồm như vậy làm gì? Ta còn đang muốn tính sổ với các ngươi đây!" Tiểu Thái Đao nhếch khóe miệng, thấp giọng nói: "Chỗ kim loại kia là của ông đây, ai cho các ngươi lấy!"
"Con người?" Áo choàng đen ngẩn người, hắn nâng tay ra hiệu cho nhóm người tạm thời chưa ra tay. "Ngươi là chó bị bỏ rơi trốn ra khỏi Mộ Khuyển sao?"
"Hả?"
"Xin đừng lo lắng, chúng tôi là chó hoang tới từ khu rừng phía Nam, tới đây để tìm đồng bạn gặp rủi ro. Chúng tôi cung cấp nước uống, đồ ăn và chỗ ở, xin hỏi cậu có cần sự giúp đỡ không?" Áo choàng đen lại hỏi.
"Không cần! Ta chỉ muốn các ngươi đừng chạm vào đồ của ta!" Tiểu Thái Đao không cảm kích, tay rút đao ra, chỉ về phía đám người đang khiêng kim loại của cậu.
Nhìn thấy đao là biết Tiểu Thái Đao có khả năng không phải chó hoang mà là chó săn có chủ, áo choảng đen và người bên cạnh hắn châu đầu ghé tai thì thầm một lúc, rồi hắn bảo người đang khiêng kim loại của Tiểu Thái Đao bỏ xuống đất.
Mắt thấy đối phương tựa hồ có ý nhượng bộ, Tiểu Thái Đao cũng thoáng lơi lỏng, lại không ngờ tới một giây tiếp theo đã có người nhào đến. Tên áo choàng đen kia cũng rút đao bên hông vọt lên.
"Nếu là chó săn do org phái đến thì giết chết không tha!"
Trong sự hỗn loạn, Tiểu Thái Đao nghe tiếng áo choàng đen nói vậy.
Có vẻ như có gì đó hiểu lầm, nhưng nếu đối phương đã hiểu lầm thì Tiểu Thái Đao cũng chẳng buồn giải thích. Nếu đối phương muốn tìm phiền toái thì chiến!
"Mẹ nó!" Đương nhiên, Tiểu Thái Đao cũng không phải dạng dễ bắt nạt. Cậu dùng chuôi đao đập vào đầu một tên, sau đó lại đạp bay một kẻ khác chuẩn bị xông tới.
Về phần tên áo choàng đen kia, thấy hắn cũng sử dụng song đao là biết hắn cũng từng là chó săn. Vậy thì cậu phải chiêu đãi hắn một trận ra trò...... Tiểu Thái Đao cười rộ lên, vừa lúc cậu đang tràn đầy sinh lực mà không có chỗ phát tiết!
Tiểu Thái Đao nắm chặt đao, trong nháy mắt chuẩn bị lấy đà xông ên thì trong rừng cây lóe ra ánh sáng chói lòa. Động tác của tất cả mọi người đều dừng lại, có người ở phía sau hô to: "Là AI bắt chó hoang!"
Áo choàng đen vừa nghe vậy thì vội vàng gào thét những người khác mau chạy đi. Nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện kẻ duy nhất không tạm dừng chiến sự đang phi thẳng về phía hắn.
Tên chó điên này! — Trong lòng áo choảng đen vừa nhẩm ra những lời này thì cũng là lúc Tiểu Thái Đao lỗ mãng xông tới bổ nhào hắn ra đất.
"Khoan đã! Tình huống bây giờ là thế nào ngươi xem cho rõ!"
Áo choàng đen túm lấy mặt Tiểu Thái Đao nói, nhưng Tiểu Thái Đao còn lâu mới quan tâm! Cứ tẩn cho một trận đã rồi tính. Đáng tiếc cậu còn chưa đánh được tí nào, ánh sáng đã chói lòa trước mắt khiến cậu không nhìn thấy gì.
Những chó hoang khác đã chạy mất, mà một đám người khác lại tiếp tục tiến lên, nụ cười cứng đờ, động tác đều tăm tắp, chính là nhân công trí tuệ AI do org chế tạo ra.
"Muốn đánh nhau à?"
Tiểu Thái Đao còn đang uy hiếp AI, mà hiện tại thông tin trong não AI chỉ có: chó hoang bỏ chạy, rất nguy hiểm, phải thu hồi.
Thấy mọi chuyện rất không ổn, áo choàng đen vung chân đá văng Tiểu Thái Đao, túm lấy đao định chạy trốn. Nhưng cho đến khi hắn đứng lên mới phát hiện bọn họ đã bị bao vây.
Trên tay mỗi AI đều trang bị một dùi cui điện, tình thế này làm thế nào cũng không thoát nổi, thế nhưng nếu cả hai bắt tay hợp tác — áo choàng đen tựa lưng vào lưng Tiểu Thái Đao, trầm giọng nói "Nghe đây chó săn, chúng ta...."
Hắn còn chưa nói xong, Tiểu Thái Đao đã thúc vào lưng hắn đau điếng, sau đó một mình xông về phía AI.
Sao hắn có thể nảy lên suy nghĩ hợp tác với một con chó điên nhỉ? Hắn quá ngây thơ rồi. Áo choàng đen nhìn đống dùi cui điện bao vây mình, suy nghĩ cuối cùng của hắn là vậy.
"Căng gió! căng gió căng gió!" Mai Mai bám riết Hồ Điệp Quân muốn đi căng gió.
Tinh Hoa không biết từ khi nào tình cảm giữa hai đứa này lại tốt như giờ.
"Hôm nay đi cả ngày rồi còn gì?" Tuy là nói vậy, nhưng mặt Hồ Điệp Quân vẫn không nhịn được mà có một chút đắc ý.
Gần đây thừa dịp nhàn rỗi, Hồ Điệp Quân đã cắt phăng mái tóc dài, lại mua thêm một ít đồ nam, giờ trông cậu rất ra dáng một thiếu niên nhẹ nhàng đẹp trai.
Tinh Hoa học theo ánh mắt của Hồ Điệp Quân mỗi khi nhìn hắn và Tiểu Thái Đao. Hắn híp mắt, mỉm cười: "Sao ta lại cảm thấy thực ra hai đứa rất......"
Hồ Điệp Quân chau mày, liếc qua Mai Mai nhìn, cậu trợn trắng mắt: "Xin ngài đừng nói lung tung nữa có được không?"
Tinh Hoa a một tiếng nở nụ cười.
"Cái gì? Hai người đang nói cái gì đó?" Mai Mai hảo kì hỏi.
"Không có việc gì, Tiểu Thái Đao không ở đây, chủ nhân nhớ cậu ta quá nói lung tung thôi." Hồ Điệp Quân dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Nhắc mới nhớ, Tiểu Thái Đao chạy đi đây rồi nhỉ?" Mai Mai đặt mông lên ghế sofa, hai chân lơ lửng đung đưa.
Buổi chiều Tinh Hoa tỉnh lại không thấy Tiểu Thái Đao, bèn ra phòng khách ngồi một lát, cũng chỉ thấy Mai Mai và Hồ Điệp Quân tóc bị gió thổi ngược trở về.
Ba người đợi thêm vài giờ nữa trong phòng khách cũng không thấy Tiểu Thái Đao về nhà.
"Đã bảo Tiểu Thái Đao là đừng chạy lung tung rồi, kết quả là vẫn chạy ra ngoài." Tinh Hoa lắc đầu. Tiểu Thái Đao dù sao cũng là Tiểu Thái Đao, thật sự rất khó nghe lời, cho ăn cả một buổi sáng cũng vô dụng.
"Liệu có gặp nguy hiểm gì không?" Hồ Điệp Quân nói.
"Nhưng mà đó là Tiểu Thái Đao nha! Nếu nói gặp nguy hiểm thì chỉ có thể là người khác, phải không?" Mai Mai khoanh tay trước ngực, gật gật đầu như bà cụ non.
"Cái ta lo lắng là nếu Tiểu Thái Đao chạy ra khỏi tường vây, gặp phải AI đuổi bắt chó hoang thì không ổn......"
"Nếu gặp phải thì sao?" Mai Mai hiếu kỳ mở to mắt.
Tinh Hoa và Hồ Điệp Quân nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài......
"Để ta bảo AI đi hỏi thăm một chút." Tinh Hoa mệt mỏi đứng dậy rời đi.
"Vì sao hai người không nói cho em!" Mai Mai kháng nghị.
"Có một số việc không nói cho em biết là tốt nhất, chúng ta ngoan ngoãn đợi được không? Tiểu Thái Đao sẽ không sao." Hồ Điệp Quân mỉm cười, xoa đầu Mai Mai.
Nhìn bộ dạng của Tinh Hoa như vậy, Tiểu Thái Đao tốt nhất là về sớm một chút.
Tiểu Thái Đao giật mình bừng tỉnh.
Đây là hắn lần thứ hai cậu bị AI giật điện. Đám AI chết tiệt đó số lượng quá nhiều, cậu không cẩn thận bị một trong số đám AI đó đập dùi cui điện vào người.
Lắc lắc cổ, Tiểu Thái Đao ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Trước mắt cậu là trần nhà màu đen, còn vách tường làm bằng thủy tinh trong suốt.
"Cái quái gì vậy?" Tiểu Thái Đao đưa tay ấn vào lớp thủy tinh, là loại cường lực, cực kỳ dày. Phía sau lớp thủy tinh là một bãi đất trống âm u, được dây thép đan kín chằng chịt thành sàn nhà.
Đây là đâu? Tiểu Thái Đao chau mày. Cậu đưa tay ra sau lưng muốn rút đao ra, nhưng phát hiện đao đã không còn trên người.
"Có thể tỉnh dậy một cách bình thường và không làm những chuyện ngu ngốc được không? Sao ngươi có thể nghĩ đã bị tóm vào đây, bọn họ còn để lại đao cho ngươi?"
Giọng nói của một người đàn ông truyền đến. Tiểu Thái Đao nhớ rõ giọng nói này, đây là giọng của gã mặc áo choàng đen. Cậu xoay người, một người đàn ông đang ngồi phía sau cậu. Người này rất trẻ, ước chừng chỉ hơn cậu vài tuổi. Hắn đứng lên khá cao, nhưng gương mặt lại rất thư sinh.
"Ngươi là kẻ mặc áo choàng đen?"
"Đúng rồi, là người bị ngươi hại phải vào đây." Người đàn ông muốn đến gần Tiểu Thái Đao, nhưng thấy cậu cực kỳ phòng bị, rất khó thân cận.
"Đây là đâu?"
"Câu hỏi đây là đâu từ từ rồi nói sau, dù sao thì tạm thời chúng ta cũng không thể ra khỏi đây. Sao không để ta tự giới thiệu một chút, làm quen nhau chút được không?" Người đàn ông mỉm cười, đặt mông ngồi xuống: "Ít nhất cũng để ta biết người đã hại ta thê thảm tên là gì."
Tiểu Thái Đao lạnh mặt trừng đối phương, im lặng là vàng.
Nam nhân thở dài, nhún nhún vai: "Ta tên Sâm Ngọc, là thủ lĩnh đội chó hoang khi nãy. Cậu thì sao?"
"Tiểu Thái Đao." Tiểu Thái Đao đáp lại cụt ngủn.
"Tên hả? Rất đáng yêu......" Sâm Ngọc nói còn chưa nói xong, Tiểu Thái Đao đã giơ chân đá một cước, may mà hắn nhanh nhẹn tránh được: "Từ từ, bình tĩnh......" Còn chưa kịp nói xong đã thêm một cú đá nữa, Sâm Ngọc nhanh chân tránh né, cho đến khi Tiểu Thái Đao rầm một cái đá vào mặt kính thủy tinh mới thôi.
"Có chuyện gì từ từ nói được không?" Bị ép vào góc tường, Sâm Ngọc giơ hai tay lên đầu hàng. Hiện tại dưới loại tình huống này, hắn cũng muốn phí sức đánh nhau với một tên chó điên.
Một quyền của Tiểu Thái Đao lại chuẩn bị đến, Sâm Ngọc đang muốn tự vệ, đối phương lại ngừng động tác.
Cậu đẩy Sâm Ngọc ra, Tiểu Thái Đao chỉ tay lên thủy tinh.
"Nơi này...... rốt cuộc là nơi nào?"
Cảnh tượng mà Tiểu Thái Đao nhìn thấy phía trước khác xa những gì cậu nhìn thấy ở phía sau. Đối diện vị trí họ đang đứng, là những hộp thủy tinh đồng dạng cái của cậu, bên trong cũng giam con người. Mà trên đầu cậu cũng là những hộp thủy tinh xếp thành hàng lối chỉnh tề, dường như bên trong cũng có người.
"Đã bị AI bắt thì còn là nơi nào nữa, đương nhiên là khu thu hồi lớn nhất Nam Bán Cầu rồi!" Sâm Ngọc lắc đầu thở dài, sau đó ngồi xuống. "Chúng ta đã bị bắt vào trong Mộ Khuyển."
Nghe thấy hai chữ Mộ Khuyển, cả người Tiểu Thái Đao cứng đờ.
"Tại sao......"
"Còn không phải là tại ngươi à!" Sâm Ngọc tức giận nói: "Còn chưa phân rõ tình huống đã lỗ mãng xông đến, làm hại ta cũng bị bắt vào. Hiện tại đội chó hoang ở bên ngoài không có thủ lĩnh, không biết có thể thuận lợi trở về......"
"Thả ta ra!" Tiểu Thái Đao giơ hai tay đập loạn trong lớp thủy tinh.
Sâm Ngọc trợn trắng mắt, cái tên trước mắt hắn căn bản không có nghe.
"Đập thế nào cũng vô dụng thôi, trước đây có một tên chó săn đã bỏ chạy khỏi đây nên đám AI đã cường hóa lớp thủy tinh. Bây giờ ngươi muốn phá là chuyện không có khả năng."
"Mẹ kiếp!" Tiểu Thái Đao hung tợn tung chân đá vào lớp thủy tinh. Nếu có vũ khí trong tay, cậu có tự tin có thể phá nát thứ này, nhưng mà chỉ tiếc đao của cậu đã bị tịch thu.
"Ngươi có sốt ruột cũng vô dụng, đã nói không ra được thì là không ra được." Sâm Ngọc gối hai tay ra sau đầu.
"Nhìn ngươi có vẻ rất không quan trọng?" Tiểu Thái Đao trừng mắt nhìn đối phương: "Nếu thật sự là vậy, thì cho ta mượn thân mình ngươi cái?"
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Sâm Ngọc bật cười.
"Ta giơ thân thể ngươi lên đập liên tiếp vào thủy tinh xem sao, biết đâu có thể đạp vỡ." Tiểu Thái Đao bóp nắm đấm.
"Đừng có đùa." Làm như vậy, chỉ sợ thứ bị phá mất là nội tạng hắn mà không phải thủy tinh. Sâm Ngọc cười cứng đờ, mà mặt Tiểu Thái Đao lại rất nghiêm túc.
Hắn thua rồi.
"Ta không lo lắng, là vì biết có lo lắng cũng vô dụng."
"Chẳng lẽ ngươi định ngồi yên chờ chết sao? Bọn họ sẽ cắt đứt yết hầu ngươi, chọc tiết ngươi đến chết, hoặc ném ngươi vào vạc dầu......" Tiểu Thái Đao càng nói mặt càng xanh, tuy rằng cố gắng làm bộ như rất trấn định.
"Ai nói với ngươi mấy cái này?" Sâm Ngọc chau mày.
"Mọi người đều nói vậy!" Ron còn nói với cậu, trong tương lai khi cậu bị thu hồi, phương pháp giết cậu chính là moi hết ruột ra.
"Không có khoa trương như vậy......" Sâm Ngọc cười cười: "Nhưng cũng không tốt hơn là mấy."
"Ngươi nói như thể ngươi biết rõ lắm vậy."
"Ừ, đương nhiên, bởi vì ta đã từng tới đây một lần." Sâm Ngọc trầm giọng: "Cũng từng chạy trốn một lần."
"Ngươi từng chạy thoát?" Tiểu Thái Đao rốt cuộc dừng lại động tác đạp thủy tinh.
Sâm Ngọc nhướn mày, vỗ vỗ sàn nhà: "Đúng vậy. Giờ thì có thể ngoan ngoãn ngồi xuống đây nghe ta nói được không? Người bạn nhỏ."
Khu Hắc Thủy Đạo phía Bắc chuyên buôn bán chó săn, có một thành phố gọi là Bạch Thủy Đạo, cũng là nơi buôn bán chó săn, chẳng qua là quy mô nhỏ hơn nhiều.
Sâm Ngọc xuất thân từ Bạch Thủy Đạo, cho nên Tiểu Thái Đao chưa từng gặp qua hắn.
"Trước kia từng có org chọn ta, nhưng do khi kết khế ước ta định chạy trốn nên sau này bị đưa tới đây ngay lập tức...... Ngày xưa mình cũng trẻ trâu phết!" Sâm Ngọc tự mình nói.
"Ngươi có thể nói vào trọng điểm." Tiểu Thái Đao bắt đầu không ngồi yên nổi, cậu muốn về nhà tìm Tinh Hoa.
"Khi đó thiết bị ở Mộ Khuyển vẫn còn cũ, chỉ dùng lồng sắt để nhốt chó hoang. Chỉ cần đủ may mắn, bị nhốt trong một chiếc lồng rỉ sét thì có thể vặn bung cửa, trước khi bị AI phát hiện bỏ chạy là được. Ta chính là may mắn như vậy đó."
"Cho nên ngươi đã chạy trốn thành công?"
"Ừm. Khi đám AI xử lý chó săn bị thu hồi, phần lớn AI sẽ tập trung ở pháp trường, đó là thời cơ tuyệt hảo. Chỉ cần nhân lúc đó trốn thoát khỏi lồng sắt, có thể men theo đường ống chạy ra ngoài. Ta biết chỗ hổng bên trong Mộ Khuyển, lỗ thông gió từng bị ta mở ra, hiện tại hẳn là chưa bị AI phát hiện......"
"Nhưng hiện tại chúng ta không bị nhốt phải cái lồng sắt khỉ gió nào cả! Ngươi không thấy thủy tinh cường lực à?"
"Nhìn thấy mà!" Sâm Ngọc cười hì hì nhìn Tiểu Thái Đao: "Cho nên độ khó cao hơn khi ta chạy trốn rất nhiều."
Giây tiếp theo, cổ áo Sâm Ngọc bị một cánh tay dùng lực nhấc lên.
"Ngươi đang đùa ta à?"
"Đừng vội như vậy, nghe ta nói hết được không?" Sâm Ngọc bất đắc dĩ giơ hai tay, hắn chỉ vào trên không. "Nhìn thấy vài thứ trên đầu không?"
Tiểu Thái Đao nhấc đuôi lông mày. Cậu buông Sâm Ngọc ra, bởi vì góc độ hơi khó nhìn nên cậu chỉ có thể cùng Sâm Ngọc dùng tư thế quỳ rạp trên đất cực kỳ khó khăn, muốn nhìn xem thứ ở phía trên Sâm Ngọc nói là gì.
"Phía trước chúng ta chính là pháp trường, bên trên có rất nhiều cái ống lớn, bên trong là dây điện." Sâm Ngọc nói, hai người nằm xuống đất, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn ống nhỏ xíu.
"Từ khi biết lồng sắt không thể nhốt được chó hoang, cho rằng chó hoang bỏ chạy có thể làm ô nhiễm môi trường tạo nên sự nguy hiểm của org, nên org đã sử dụng thủy tinh cường lực thay thế lồng sắt, sau đó dùng đội quân AI quản lý. Hiện tại cả tỏa nhà giam này đều được điều khiển bằng điện, rất hiện đại. Mà cái ống bên trên chính là nguồn điện chủ lực để AI điều khiển cả khu nhà."
"Cho nên ý ngươi là, nếu có thể phá hỏng mấy cái ống này......"
"Toàn bộ Mộ Khuyển sẽ sập nguồn." Sâm Ngọc cười cười.
Tiểu Thái Đao nhìn Sâm Ngọc, cứ cảm giác người này không đơn giản — nếu là cậu, sau khi chạy trốn sẽ cách nơi này càng xa càng tốt, vĩnh viễn không trở về. Nhưng Sâm Ngọc khi trốn thoát khỏi Mộ Khuyển vẫn còn là cơ sở vật chất cũ, mà hiện tại vẫn có thể nắm rõ trạng thái của Mộ Khuyển, có thể thấy hắn đã trở về thám thính nơi này.
"Ngươi cũng rất thú vị đó? Rõ ràng biết xung quanh khu này có AI chuyên bắt chó hoang lại còn mang theo một đống người chạy tới, ngươi có mục đích gì?" Hơn nữa, trên người đối phương còn có Cố Sự Cầu.
"À, cái này ngay từ đầu ta đã nói rồi. Ta dẫn người tới đây cứu trợ chó hoang bị thu hồi." Sâm Ngọc nheo mắt: "Nếu có thể, ta còn muố cứu toàn bộ chó bị thu hồi trong Mộ Khuyển."
"Mục đích?"
"Nói ra không biết ngươi có cười nhạo ta không? Mà thôi...... cho ngươi cười cũng không sao." Sâm Ngọc nói: "Chúng ta tính toán kêu gọi tất cả con người cùng đứng lên, đấu tranh thoát khỏi sự trói buộc của org, tựa như khởi nghĩa đấu tranh trước đây đó."
"Đã từng có đấu tranh sao?"
"Đúng, đó là khi Năng Nguyên Thể đầu tiên trở về cơ thể mẹ của Phỉ Thúy Tinh, tuy nhiên lúc ấy kết quả là thất bại......"
Sâm Ngọc tự mình nói, còn trong đầu Tiểu Thái Đao lúc này là một mớ hỗn loạn.
Lại là chuyện Năng Nguyên Thể gì đó trở về cơ thể mẹ, Tiểu Thái Đao vẫn không hiểu nổi những từ này nghĩa là gì. Mà mỗi lần cậu hỏi Tinh Hoa, đối phương đáp qua loa cho xong — trước đây rốt cuột đã từng xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì đến Tinh Hoa không?
Tiểu Thái Đao đang muốn tiếp tục truy hỏi, bên ngoài lại bỗng nhiên có động tĩnh.
Trên lối đi, mười mấy AI đang kéo con người về phía trước. Có mấy người là đàn ông tuổi hơi lớn, cũng có phụ nữ, còn có cả những đứa trẻ gầy yếu. AI dùng dây thừng buộc cổ họ lôi đi, họ chỉ có thể bước theo.
Ai kéo họ đi về phía pháp trường mà Sâm Ngọc vừa nói. Phòng giam của Tiểu Thái Đao là phòng đầu tiên, có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình rất rõ ràng.
"Đáng tiếc...... Xem ra những người này không thể cứu được."
Tiểu Thái Đao nghe được Sâm Ngọc thì thào nói.
Sau đó Sâm Ngọc quay sang Tiểu Thái Đao nói: "Ta khuyên ngươi không nên nhìn, cảnh tượng này không thích hợp cho mấy đứa trẻ con như ngươi xem."
Tuy Sâm Ngọc nói vậy, nhưng Tiểu Thái Đao không có cách nào dời mắt đi chỗ khác.
Đám AI mang theo chó hoang tới pháp trường. Sau khi cởi dây thừng, có mấy người định chạy trốn, bị AI tóm lại, tha về.
Giờ phút này AI nhìn cực kỳ không giống con người, chính là một cỗ máy lạnh băng, mà trên mặt những cỗ máy này vẫn treo một nụ cười mỉm giống hệt nhau.
AI đạp lên tay chân đám con người này, có AI phụ trách mang theo mũi kim bằng đồng. AI không chút do dự, cầm kim tiêm lên cắm vào cổ con người, sau đó tiêm chất lỏng bên trong vào.
Tiểu Thái Đao không biết bên trong kim tiêm có cái gì, nhưng cũng đoán được bảy tám phần.
Sau khi tiêm xong, đã có người run rẩy, hai mắt trợn trắng. Có một cô bé phát tác rất nhanh, tứ chi run rẩy co quắp lại, bọt trắng phun trào từ miệng rồi chảy ra khắp gương mặt xanh trắng, sau đó cả người không còn nhúc nhích, nằm yên trên nền đất lạnh băng.
Rất nhanh, sự sống đã kết thúc.
AI kéo những xác người đã cứng đờ về phía trung tâm trình diện, sau đó mở ra một cửa sắt dưới mặt đất, ném những xác người đó vào trong.
Tiểu Thái Đao đứng trước lớp thủy tinh, chứng kiến toàn bộ quá trình xử tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.