Chương trước
Chương sau
Vất vả lắm mới về được tới nhà. Sau khi Tinh Hoa xuống xe vẫn còn cảm thấy lâng lâng. Khi nãy sau khi Mai Mai làm loạn trên đường, nhìn hắn có gì đó không đúng. Sau khi AI rời đi, Hồ Điệp Quân một bên vuốt ve chiếc phi cơ xinh đẹp, một bên nhìn bóng lưng Tinh Hoa thở dài.
"Tiểu Thái Đao!"
Tinh Hoa vừa trở về đã muốn tìm cậu. Thế mà cửa vừa mở ra đã có một đống sắt vụn đổ ập xuống đầu, sau đó một tên chó săn cũng từ trong đó lao ra. Hồ Điệp Quân đang cẩn thận lau sạch mấy hạt bụi dính trên chiếc phi cơ âu yếm của cậu, thì giây tiếp theo, tên chó săn cả người bụi bặm nào đó đã phi tới, ngồi xổm trên chiếc phi cơ của cậu.
"Ui, cái phi cơ đỉnh vậy từ đâu ra đấy?" Tiểu Thái Đao vỗ thân phi cơ bôm bốp.
"Rác rưởi ở đâu ra vậy!" Mai Mai chỉ vào một đống sắt vụn trong phòng.
"Tiểu Thái Đao em vừa ra ngoài sao?" Tinh Hoa nhíu mày nhìn đống sắt vụn trước mặt. Những phế liệu này thì chỉ có thể tìm được ở bài đất trống bên ngoài tường vây Mộ Khuyển.
"Đi xuống! Tiểu Thái Đao, ngươi sẽ làm xước phi cơ đó!" Hồ Điệp Quân gần như ôm đầu gào thét.
"Chiếc phi cơ này nhìn được đấy! Có thể cải tiến một chút, hoặc tháo cái động cơ xuống làm việc khác!" Tiểu Thái Đao nói tự nhiên như thể đây là phi cơ của cậu.
"Này, đây là quà chủ nhân tặng ta!" Hồ Điệp Quân lập tức nhảy ra bảo vệ chiếc phi cơ âu yếm, sốt ruột nhìn Tiểu Thái Đao.
Tiểu Thái Đao cũng nhìn cậu, yên lặng một chút, rồi nhếch mép nở nụ cười. Hồ Điệp Quân có thể cảm nhận được toàn bộ da đầu cậu đều đang run lên, nụ cười của Tiểu Thái Đao nhất định không có ý gì tốt.
"Ngươi mang một đống rác rưởi về nhà để làm gì?" Mai Mai đứng một bên hỏi, sắt vụn chất đống trong nhà đến mức muốn tràn ra.
"Đó không phải là rác rưởi, chỉ cần lắp ráp lại một chút sẽ biến thành những thứ rất thú vị!" Tiểu Thái Đao nói.
Hồ Điệp Quân vẫn cảm giác không chỉ Tinh Hoa, mà cả Tiểu Thái Đao cũng có gì đó không đúng. Thế nhưng ngược lại với Tinh Hoa, hôm nay sức sống của Tiểu Thái Đao hình như quá mức tràn trề, thậm chí ngay cả khi đang nói chuyện, chân tay cậu cũng hoạt động không ngừng.
"Cái gì? Sẽ biến thành cái gì?" Mai Mai hiếu kỳ muốn kề sát cậu hỏi, nhưng Tinh Hoa trước một bước đứng trước mặt Tiểu Thái Đao.
"Tiểu Thái Đao, em đã ra ngoài à?" Tinh Hoa thế mà lại có lúc nhíu mày với Tiểu Thái Đao.
"Phải, đúng vậy thì sao?" Tiểu Thái Đao cũng chau mày.
Hồ Điệp Quân còn tưởng rằng Tinh Hoa sẽ nở một nụ cười ngốc nghếch rồi xoa đầu Tiểu Thái Đao sau đó khen ngợi cậu. Thế nhưng hiển nhiên hôm nay Tinh Hoa dù có kỳ quái, nhưng vẫn còn chút lý trí.
"Ta đã bảo em đừng chạy lung tung ra ngoài, em có nhớ không?"
"Ta chỉ đi dạo một chút thôi!"
Tinh Hoa thở dài thườn thượt, ôm Tiểu Thái Đao vào lòng.
"Nghe này, gần đây có rất nhiều chó hoang trốn khỏi Sở thu hồi, AI sẽ rất hay tìm kiếm quanh đó. Ta không hi vọng khi em đi dạo, sẽ bị nhầm thành chó hoang rồi bị bắt giữ."
"Còn lâu ta mới......" Tiểu Thái Đao vừa giãy dụa, Tinh Hoa rất kỳ lạ mà buông cậu ra ngay.
Tinh Hoa đưa tay lên xoa đầu Tiểu Thái Đao: "Tuy rằng ta nghĩ em sẽ không bỏ những lời này vào tai, nhưng..... nếu em nghe lời một chút thì tốt."
Tiểu Thái Đao ngẩng mặt lên định phản bác, thì thấy đôi mắt Tinh Hoa lóe lên màu sắc kỳ lạ, có gì đó không đúng.
"Ngươi......"
"Ta muốn đi nghỉ ngơi trước. Ngoan ngoãn một chút, ít nhất đừng làm hư nhà, nhé?" Tinh Hoa cười cười, sau đó thất thểu bước vào nhà.
"Này! Cái tên kia bị gì vậy?" Tiểu Thái Đao hỏi. Bình thường Tinh Hoa hẳn là sẽ dính lấy cậu phiền muốn chết. Thế mà hôm nay hắn dễ dàng như vậy đã buông tha cho cậu, thật sự là không bình thường.
"Không biết, ta cũng cảm giác chủ nhân có gì đó không đúng......" Hồ Điệp Quân lên tiếng trả lời, rồi lại nhìn Mai Mai: "Em có biết gì không?"
Mai Mai phồng má không nói, nó đã hứa với Tiểu Hoa sẽ không nói gì hết —
— Phi cơ của cậu sắp hỏng.
Hồ Điệp Quân đau lòng muốn chết! Bởi vì cái tên Tiểu Thái Đao dư thừa năng lượng kia đang ngồi xổm trong vườn tháo tung chiếc phi cơ tuyệt đẹp của cậu ra.
"Tiểu Thái Đao......"
"Ồn muốn chết! Ta chỉ muốn xem cấu tạo bên trong một chút thôi."
Tiểu Thái Đao chơi cậu một vố quá đau, Hồ Điệp Quân sắp khóc đến nơi. Ba người đang ngồi trong vườn, bị một đống sắt vụn vây quanh.
"Lại nói, ngươi không đi xem xem cái tên kia làm sao à? Sao hôm nay lạ thế?" Tiểu Thái Đao một bên tháo động cơ cái một bên hỏi Mai Mai đang ngồi cạnh.
Nhưng Mai Mai lại chăm chú nhìn con bướm đang đậu trên ngón tay con bé, đó là thành quả của Tiểu Thái Đao đã làm ra nhân lúc họ không ở nhà. Hồ Điệp Quân cảm thấy không thể tin nổi, chỉ nhờ vài quyển sách mà Tinh Hoa đưa, vậy mà Tiểu Thái Đao có thể dùng đống sắt vụn kia để làm ra những thứ này.
Cánh của con bướm máy có thể hoạt động, hình dáng cũng rất đẹp. Thật không ngờ Tiểu Thái Đao lại khéo tay đến vậy. Mai Mai cảm thấy thứ đồ chơi mới này thật xinh đẹp, nó nhẹ nhàng búng tay, con bướm sẽ bay lên đậu trên vai nó. Mai Mai nuốt nước miếng ừng ực, nó muốn cái đồ chơi này quá......
"Muốn thứ đó không?" Tiểu Thái Đao hừ một tiếng bật cười.
Mai Mai gật đầu thật mạnh.
"Vậy thì mau nói, Tiểu Hoa Nhi bị làm sao?"
Mai Mai bụm miệng cả buổi không nói. Tiểu Thái Đao mất hết kiên nhẫn, dứt khoát đứng lên bỏ lại chiếc phi cơ, ép cung con bé. Mai Mai sợ sệt, hai tay che chở con bướm trên vai, nước mắt nước mũi chảy cùng lúc: "Đừng có lấy nó đi mà! Dù sao hôm nay ta chỉ, chỉ.... vừa chạy đến nơi, đã thấy Tiểu Hoa đang ngồi dưới đất. Ta cũng không biết vì sao, nhưng cơ thể Tiểu Hoa dường như không u ô......" Nó sụt sịt khóc lên.
"Cái gì?"
"Em ấy nói chủ nhân không thoải mái." Hồ Điệp Quân phiên dịch.
"Ta đã hứa với hắn là không được nói, các ngươi đừng bảo Tiểu Hoa là ta nói." Mai Mai hút nước mũi.
"Cái tên đó trên người khó chịu ư? Vậy thì đúng là lạ.... Rõ ràng buổi sáng lúc ra ngoài vẫn bình thường, đúng không?" Tiểu Thái Đao ngồi xếp bằng trên đất, hai tay khoanh trước ngực.
"Không biết, nhưng hôm nay sau khi đi vào thành phố, đúng là chủ nhân không ổn." Hồ Điệp Quân nhẹ giọng nói. Cậu cảm thấy có chút may mắn vì chuyện này đã đánh lạc hướng sự chú ý của Tinh Hoa đối với chiếc phi cơ.
"Này! Sao ngươi không hỏi hắn bị làm sao?" Tiểu Thái Đao quát Mai Mai. Mà hai người kia lại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái......
"Làm sao? Sao lại nhìn ta như vậy?" Tiểu Thái Đao chau mày.
"Nếu như muốn hỏi, không phải nên là ngươi hỏi sao?" Mai Mai và Hồ Điệp Quân đồng thanh.
"Vì sao lại là ta?"
"Bởi vì chủ nhân thích ngươi nhất, ngươi và hắn tình cảm tốt nhất. Chuyện này không phải đương nhiên sao?" Hồ Điệp Quân lắc đầu.
"Ai nói ta với tên kia tình cảm tốt nhất? Ngươi bị mù à!"
"Ngươi thích nhất là ôm Tiểu Hoa thơm thơm, đương nhiên là tình cảm tốt nhất!" Mai Mai phản bác.
"Đó đâu phải là tình cảm tốt! Hắn cứ ép buộc ta ăn, sau đó làm mấy thứ chuyện kỳ quái, như kiểu cầm lấy chỗ yếu hại của ta, hoặc dùng sinh thực khí tấn công...... Ụm!" Tiểu Thái Đao mới nói được một nửa, đã bị Hồ Điệp Quân bịt miệng.
"Cái gì cơ?" Mai Mai hỏi. Nó còn chưa nghe hết đáp án, con bướm đậu trên vai nó bỗng nhiên bị Hồ Điệp Quân búng cho bay mất. "Oa a! Ngươi làm cái gì vậy!" Con bé nhảy lên, khóc lóc chạy đi đuổi theo con bướm sắt.
Thấy Mai Mai đã đi xa, Hồ Điệp Quân lúc này mới buông tay xuống khỏi miệng Tiểu Thái Đao, nhưng đối phương lại định túm cổ áo cậu, giơ nắm đấm muốn đánh người.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Tiểu Thái Đao, loại chuyện này không thể nói lung tung trước mặt con nít." Hồ Điệp Quân thở dài.
Xem ra so với Mai Mai, Tiểu Thái Đao càng cần phải được khai sáng bởi ánh sáng của nền giáo dục hơn. Nếu khi nãy cậu không kịp lúc bịt miệng cậu ta, không biết Tiểu Thái Đao còn định nói ra những chuyện thế nào nữa.
"Chuyện gì?" Tiểu Thái Đao không hiểu.
"Chính là bị sinh thực khí tấn công gì gì đó...... Trời đất thiên địa ơi, ngay cả ta cũng sắp cạn khô lời. Sao ngươi có thể mất não mà nói ra những chuyện đó." Hồ Điệp Quân nhịn không được mà lấy tay che mặt.
"Vốn chính là như thế, cái thứ đó......"
"Tiểu Thái Đao, đây là chuyện cực kỳ thân mật, không thể dùng từ "tấn công" để miêu tả."
"Nhưng cái hành vi đó có khác gì công kích đâu!"
"Đợi đã, ta phải hỏi ngươi một câu hỏi trước — ngươi có cảm thấy căm ghét khi chủ nhân làm những chuyện này với ngươi không? Từ góc độ của ta xem thì có vẻ ngươi không phải rất bài xích." Ít nhất, mỗi lần Hồ Điệp Quân xem Tiểu Thái Đao đang giãy dụa, ngược lại trông giống như đang đùa với Tinh Hoa vậy, càng không nói cậu rất hay vô tình bắt gặp cặp đôi chủ chó này trần trụi ôm nhau.
"Ta còn lâu mới......" Mời nói một nửa, Tiểu Thái Đao đang nóng lòng phản bác ấy mà lại lập tức đỏ bừng mặt. Cậu nhớ lại, hình như gần đây cậu đều rất dung túng cho Tinh Hoa bám lấy cậu, thi thoảng còn chủ động muốn được hắn cho ăn. Nghĩ tới đây, những lời phản bác của Tiểu Thái Đao bỗng kẹt trong cổ họng.
Thấy Tiểu Thái Đao trừng mắt nhìn mình, muốn nói lại thôi, đỉnh đầu trông như chuẩn bị bốc lên hơi nước, Hồ Điệp Quân thật sự là sa mạc lời. Hắn thấy chủ nhân thật đáng thương. Những cử chỉ thân mật lại bị Tiểu Thái Đao xem là tấn công, mà đương sự nhìn có vẻ rõ ràng rất thích cái loại "tấn công" này mà lại không tự ý thức được...... Mà không, cẩn thận ngẫm lại, theo như tính cách của Tinh Hoa, có lẽ hắn cũng chưa hiểu đầu cua tai nheo gì đâu.
Hồ Điệp Quân lắc đầu bất lực, cậu cảm thấy tất yếu phải khai sáng trí tuệ cho Tiểu Thái Đao.
"Nghe cho rõ đây. Tiểu Thái Đao, chuyện này không thể dùng từ "tấn công" để miêu tả. Đối với con người, đây là hành động tất yếu để có thể sinh con đẻ cái, cho nên đây là chuyện vô cùng thân mật. Tuy rằng hiện nay, việc sinh nở hầu như là bị ép buộc... Thế nhưng bản chất của nó, là chuyện chỉ có thể xảy ra giữa hai người có mối quan hệ thân mật nhất..."
"Ngươi...... Ụm!"
"Câm miệng lại nghe cho kỹ lời ta nói đã!" Hồ Điệp Quân bóp chặt miệng Tiểu Thái Đao, vẻ mặt sắc bén của người khai sáng trí tuệ khiến Tiểu Thái Đao lập tức quên giãy dụa: "Org bình thường sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này với con người, tuy rằng cũng sẽ có một số org thích xem con người trần trụi ở trên giường, tuy nhiên đây cũng đã là hành vi vô cùng hoang đường rồi. Vậy mà ngươi lại nói cái gì mà tấn công..."
Hồ Điệp Quân hai tay khoanh trước ngực, trầm giọng nói: "Chủ nhân làm như vậy với ngươi, không hề có ác ý muốn tấn công, mà ngược lại, hắn đã bày tỏ thiện ý, là rất thích ngươi."
"Ngươi nóì hươu vượn cái gì vậy!" Cả mặt lẫn tai Tiểu Thái Đao đã đỏ bừng.
Hồ Điệp Quân cho rằng Tiểu Thái Đao có vẻ đã hơi hiểu ý hắn rồi, cho nên nâng cao lên một bậc: "Chủ nhân làm vậy với ngươi, tỏ vẻ hắn không hề phân biệt sự khác nhau giữa org và con người, đúng không? Ngươi hẳn là nên vì vậy mà cảm thấy vui mừng, bởi vì đối với chủ nhân, ngươi rất đặc biệt. Trong lòng hắn, ngươi luôn ở vị trí bình đẳng với hắn."
Sau khi bắn xong một tràng đạo lý, đột nhiên Hồ Điệp Quân ngộ ra điều gì đó. Bản sao cậu luôn cảm giác Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao ở với nhau cảm giác thực đặc biệt, hóa ra là vì cái này — Đối với Tiểu Thái Đao, chủ nhân......
"Ý của ngươi là, Tinh Hoa đã coi ta là......"
"Đúng, thái độ của chủ nhân đối với ngươi đã vượt qua thái độ của một chủ nhân đối với thú nuôi của mình, mà lại giống như đối đãi......"
Hồ Điệp Quân và Tiểu Thái Đao đồng thời mở miệng.
"Với người yêu."
"Với huynh đệ."
Hai từ huynh đệ của Tiểu Thái Đao chói lòa che lấp hai chữ người yêu của Hồ Điệp Quân.
"Hở?" Hồ Điệp Quân ngu người, nhìn Tiểu Thái Đao như kiểu từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, khoanh tay gật đầu, tỏ vẻ đã hoàn toàn hiểu hết những lời Hồ Điệp Quân nói.
"Cho nên ý của ngươi là tên kia đã coi ta như huynh đệ vào sinh ra tử, cho nên mới làm những chuyện như vậy sao?" Tiểu Thái Đao giận tái mặt, lần đầu tiên cẩn thận suy ngẫm lại những hành động và lời nói của Tinh Hoa.
Hóa ra cái tên nhõng nhẽo kia cứ dính vào cậu, làm những chuyện thế đó, lại là vì nguyên nhân này ư? Tiểu Thái Đao lần đầu tiên ý thức được, thì ra Tinh Hoa có thể đã sớm coi cậu như "bạn thân" mà bản thân cậu lại không phát hiện ra, cho nên mới tưởng những hành vi "hữu hảo" kia là những hành động kỳ quái, vậy nên mới chống cự lại. Nếu Tinh Hoa thật sự đối tốt với cậu như vậy, mà ngẫm lại thái độ của cậu với Tinh Hoa lại thế kia, vậy thì bất công cho hắn quá.
Nếu nói như vậy, người thật sự đối xử bất công... hình như chính là cậu!?
"Đợi đã, Tiểu Thái Đao......" Thấy logic trong đầu Tiểu Thái Đao tựa hồ đang phát triển theo hướng sai lầm, Hồ Điệp Quân đang vội vã muốn ngăn cản, thì chó săn trước mắt đứng phắt dậy.
"Không cần nhiều lời, ta đã hiểu ý của ngươi rồi. Ngươi cứ việc nói ta chậm hiểu, không cần phải nói đông nói tây lằng nhằng."
"Không, ngươi căn bản không hiểu ý ta một chút nào... Đợi đã, Tiểu Thái Đao! Ngươi muốn đi đâu?"
Chó săn nọ lười biếng vươn vai rồi đi mất, trông hùng hổ như kiểu chuẩn bị đi chiến nhau.
"Đi tắm rửa!" Tiểu Thái Đao bỏ lại một câu sau liền vèo một phát phi trong vào trong nhà, mà nhìn hướng đi thì kiểu gì cũng là phòng của Tinh Hoa.
"Tiểu Thái Đao...... Cái tên đầu đất." Hồ Điệp Quân ngẩng đầu nhìn chiếc phi cơ đã bị phát tung một nửa, sau đó lại bụm mặt.
Thôi, cậu đếch quan tâm nữa. Chỉ cần cái tên Tiểu Thái Đao kia không tiếp tục phá xe của cậu nữa là được.
Tinh Hoa chợp mắt được một lúc, cảm giác sốt cao khiến cơ thể khó chịu đã đỡ dần. Khi hắn tỉnh dậy, cơ thể đã cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tinh Hoa vươn tay, cẩn thận xem chỗ da thịt vừa bị bong ra của mình, hiện tại lại bóng loáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Xem ra năng nguyên hóa sẽ xảy ra theo từng cơn. Triệu chứng của hắn chỉ mới mới chỉ là giai đoạn đầu, tiếp theo sẽ ngày càng nghiêm trong hơn, đến mức hắn không thể cử động được nữa mới thôi —
Tinh Hoa ngồi dậy, bên ngoài hắt vào một chút ánh sáng mờ nhạt. Hắn lại ngã xuống giường, ngây người một lúc, lại nhìn ngón tay mình. Móng tay vẫn là màu xanh phỉ thúy, không nhạt đi chút nào mà lại có vẻ ngày càng đậm hơn.
Thực ra những dấu hiệu này đã sớm cảnh cáo hắn, hắn chuẩn bị chuyển hóa. Chẳng qua hắn lựa chọn lờ nó đi.
"...... Có phải đã đến lúc trở về không?" Tinh Hoa thì thào.
Trước đây hắn đã tự hứa với bản thân, nếu như sau khi trốn ra, hắn vẫn chưa tìm hiểu được gì về Phương Chu mà đã xuất hiện dấu hiệu năng nguyên hóa, hắn sẽ trở về thành phố Mũi Nhọn, trở lại chiếc lồng giam màu trắng khổng lồ, sau đó trở về với vòng tay của Mẫu thân.
Mà hiện tại, hắn cũng chưa thu hoạch được bất cứ thông tin gì, cũng đã có dấu hiệu chuyển hóa. Có lẽ hắn nên thực hiện lời hứa của mình.
Nhưng mà —
"Này! Tinh Hoa......" Trong trong phòng tắm truyền ra âm thanh va đập của của tên chó săn, sau đó liền thấy cậu có vẻ hơi ngượng ngùng chạy vào.
"Ừ?" Nhìn thấy Tiểu Thái Đao ở trần nhong nhong chạy đến, tâm tình Tinh Hoa lập tức trở nên vui vẻ, những suy nghĩ khi nãy để tạm qua một bên.
"A, ngươi đã tỉnh rồi sao?" Tiểu Thái Đao nhìn Tinh Hoa, thế mà thái độ của cậu không hề có chút ngông nghênh nào. Cậu ngay lập tức nhảy lên giường, khiến đệm chăn ẩm ướt hết cả.
"Sao vậy?" Nhìn Tiểu Thái Đao đang xếp bằng ngồi bên mình, Tinh Hoa cũng ngồi dậy, học cậu ngồi xếp bằng hai chân.
"Nghe bảo ngươi thấy khó chịu trong người?" Tiểu Thái Đao khoanh tay trước ngực chất vấn.
Tinh Hoa ngẩn người, hẳn là Mai Mai không cẩn thận nói ra? Hắn lắc đầu: "Không có, nếu ta khó chịu thì em sẽ cảm giác được. Em có thấy gì không?"
Tiểu Thái Đao cũng lắc đầu. Hôm nay chẳng những cậu không khó chịu trong người, mà ngược lại còn cảm thấy quá mức thừa năng lượng. Hiện tại vẫn còn cảm giác không thể ngồi yên nổi.
"Ta ngược lại cảm thấy hơi tốt quá."
Tinh Hoa mỉm cười. Cũng đúng, tuy rằng năng nguyên hóa sẽ khiến hắn khó chịu, nhưng đối với Tiểu Thái Đao hẳn là sẽ cảm giác như không ngừng được rót năng lượng vào người.
"Vậy thì đúng rồi, ta không hề khó chịu gì cả." Tinh Hoa nói dối, rồi vươn tay xoa hình xăm trên vai phải của Tiểu Thái Đao. Vốn hắn đã chuẩn bị tâm lý bị đánh tay, thế nhưng hôm nay Tiểu Thái Đao lại chiều theo hắn đến kỳ lạ. Tinh Hoa nheo mắt. Hắn nghiêng nghiêng đầu, thế này có nghĩa là tấn công bên này cũng được đúng không? Vì thế hắn đưa cả hai tay vuốt ve eo Tiểu Thái Đao, kết quả là bốp một tiếng bị bắt lấy. Thế nhưng, sau đó Tiểu Thái Đao lại không hề nổi giận phừng phừng rồi tính sổ với hắn... Tinh Hoa phát hiện cậu không có động tác gì tiếp theo, chỉ giữ tay hắn mà thôi.
Tinh Hoa khó hiểu, đôi mắt đen nhánh của Tiểu Thái Đao có vẻ hơi cáu kỉnh [ trước nay vẫn vậy ] nhìn hắn, sau đó hai tai đều hồng.
"Ngươi lại muốn cho ta ăn phải không?"
Trước khi Tiểu Thái Đao hỏi như vậy, Tinh Hoa vốn không có ý định này. Mà giờ nghe vậy hắn quyết định gật đầu.
"Muốn cho em ăn no mới thôi." Tinh Hoa cười nói, có điểm cố ý trêu chọc cậu. Hắn muốn biết rốt cuộc sự kỳ lạ của Tiểu Thái Đao hôm nay là vì sao.
"Dụng ý của ngươi khi làm vậy...... là muốn lấy lòng ta sao?" Tiểu Thái Đao nghiêm túc xem hắn.
"Cái gì?" Tinh Hoa bật cười. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn chợp mắt đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
"Ta vừa mới biết, hóa ra ngươi vẫn muốn làm những chuyện kỳ quái này với ta, là vì ngươi......" Tiểu Thái Đao nheo mắt.
"Bởi vì ta làm sao......" Tinh Hoa cũng nheo mắt.
"Muốn trở thành bạn với ta sao?" Tiểu Thái Đao đinh ninh là vậy.
"Đã có ai nói gì với em à?" Tinh Hoa dở khóc dở cười, chuyện gì đã khiến Tiểu Thái Đao đi đến kết luận này? Hắn muốn làm những chuyện này với Tiểu Thái Đao, đơn giản là vì...... Chà? Vì cái gì nhỉ?
Lần này ngược lại là Tinh Hoa rơi vào trầm tư.
"Hóa ra hành động cho ăn là muốn bày tỏ thiện chí, đúng không? Chứ đâu phải như ngươi nói bừa là tấn công, xử phạt hoặc đùa giỡn đâu. Hồ Điệp Quân nói với ta như vậy đấy." Tiểu Thái Đao gật đầu.
"Ra là vậy sao?" Tinh Hoa cũng gật đầu.
"Chính ngươi cũng không biết? Cái tên này, mi thực sự là org sao? Ta còn tưởng org nào cũng thông minh hiểu biết chớ, sao ngươi ngốc quá vậy." Tiểu Thái Đao rất không khách khí mà dạy dỗ Tinh Hoa.
"Nhưng từ đầu ta làm vậy là Tiểu Thái Đao rất xấu tính. Mà sau này thì..." Tinh Hoa xoa đầu Tiểu Thái Đao. "Ừm, có lẽ nguyên nhân đúng như Hồ Điệp Quân nói, phải không?" Tuy rằng Tinh Hoa vẫn là cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng hắn cũng chẳng thể tìm được lời giải thích nào tốt hơn.
Tiểu Thái Đao lại bắt lấy tay Tinh Hoa, cậu lấy giọng điệu cằn nhằn rủ rỉ: "Cho nên đây cũng đâu phải ta keo kiệt, mà là tại ngươi làm cho hiểu lầm, nên mới bài xích chuyện này!"
"Em nói gì cơ?"
"Ngươi bảo là xử phạt thì đương nhiên là ta bài xích chứ sao! Ông đây đâu có làm gì sai! Sau đó lại biến thành đùa giỡn, ai mà chấp nhận nổi? Vậy nên nếu ngươi muốn làm huynh đệ với ta thì nói thẳng, dù sao ta cũng đâu có ghét ngươi lắm...... Ngươi làm như ta đối xử với ngươi tệ bạc lắm ấy!" Tiểu Thái Đao không ngừng lẩm nhẩm.
Tinh Hoa đã hoàn toàn không theo kịp tốc độ oán giận của Tiểu Thái, hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì mà cười?" Tiểu Thái Đao tức giận.
"Cho nên thế nào đây? Kết luận cuối cùng của Tiểu Thái Đao là gì?"
"Kết luận? Kết luận chính là......" Đôi mắt đen láy của Tiểu Thái Đao nhìn hắn, toát ra vẻ kiêu ngạo: "Từ giờ trở đi, nếu ngươi muốn đối tốt với ta như huynh đệ, vậy cứ nói ra. Ta sẽ không từ chối."
Cậu khoanh tay trước ngực, trông rất hảo hán.
"Muốn cho ăn thì nhào vô!"
Tinh Hoa sửng sốt, sau đó bắt đầu ôm bụng cười to. Hắn không biết Hồ Điệp Quân đã nói gì với Tiểu Thái Đao, nhưng logic của cậu thật khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
"Rốt cuộc là buồn cười chỗ nào!" Tiểu Thái Đao vừa mới chau mày, thì hai má đã bị ôm lấy, sau đó bị niết qua niết lại.
Tinh Hoa lại thơm lên đó một cái, có chút khiêu khích mà nói: "Tiểu Thái Đao thật hào phóng. Cho nên nếu ta muốn đối tốt với em, em sẽ đáp lại ta à?"
Không ngờ Tiểu Thái Đao bỗng nhiên kéo lấy tóc Tinh Hoa, giữ chặt gáy hắn lại, sau đó hôn lên môi hắn. Nụ hôn của Tiểu Thái Đao chỉ có thể dùng từ "thô lỗ" để hình dung. Thế nhưng chỉ vậy đã đủ để Tinh Hoa vui quên trời đất, đến khẩu khí trên vành tai cũng nở rộ.
"Tôn chỉ của ông đây chính là ăn miếng trả miếng." Tiểu Thái Đao hừ một tiếng, nhếch môi nở nụ cười, chói mắt đến mức đầu Tinh Hoa như nóng lên.
Xem ra lời hứa với bản thân kia thật quá buồn cười. Tinh Hoa phát hiện bản thân hắn một chút cũng không muốn trở về nơi đó, cũng không muốn trở về vòng tay của Mẫu thân.
Nói hắn giãy giụa trước khi chết cũng được, hiện tại hắn chỉ muốn —
"Tiểu Thái Đao......"
"Vẻ mặt này là sao vậy?" Tiểu Thái Đao cảm giác giờ phút này, Tinh Hoa không giống với hắn thường ngày. Nhưng còn chưa đợi cậu nghĩ kỹ, Tinh Hoa đã áp cả thân mình lên người cậu. "Nặng muốn chết! Ngươi làm cái gì đó?"
"Không phải em nói có thể cho em ăn no à?" Tinh Hoa lẩm bẩm.
Tiểu Thái Đao nuốt nước miếng ực một cái, còn lâu cậu mới chịu thua! Cậu tóm lấy Tinh Hoa, xoay người để hắn ngã lên giường.
"Ái chà, ngon thì tới đây!" Nằm trên người Tinh Hoa, sự kiêu ngạo trên nét mặt Tiểu Thái Đao khiến cậu giờ phút này tựa như một con báo đen, vừa hoang dại, vừa nguy hiểm.
Trong đầu Tinh Hoa bây giờ chỉ có một suy nghĩ: Chỉ mua một chiếc phi cơ cho Hồ Điệp Quân có vẻ quá ít......
Đại khái là Tiểu Thái Đao cũng chẳng biết phải làm thế nào, cho nên chỉ hoàn toàn làm theo bản năng. Tinh Hoa cảm giác miệng mình bị cắn sưng tấy. Tiểu Thái Đao hôm nay quá hưng phấn, đang ngồi trên người hắn xé quần áo hắn, giữa hai chân đã bắt đầu cương lên.
Dấu hiệu năng nguyên hóa tuy rằng đem đến năng lượng dư thừa cho Tiểu Thái Đao, nhưng có vẻ không phải hoàn toàn là mặt tốt. Tinh Hoa không biết Tiểu Thái Đao có chú ý tới điều này không, hôm nay cậu quá hưng phấn chính là từ việc này.
Tinh Hoa vươn hai tay ôm lấy eo Tiểu Thái Đao, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lên trên. Hai ngón tay hắn ấn lên núm vú trên ngực cậu, chỗ đó đã đỏ au, cứng lại. Cả cơ thể cậu dường như phủ lên một màu hồng.
"Ưm......" Tiểu Thái Đao chau mày, cả người hơi co cứng lại. Nhưng cậu không như mọi ngày, ầm ĩ muốn liều mạng với hắn. Ngược lại, cậu còn cúi xuống, thô lỗ hôn mà như cắn hắn.
Nếu còn tiếp tục thế này, môi hắn sẽ không chỉ đơn giản là sưng lên thôi.
"Chờ chút......" Tinh Hoa nhẹ nhàng kéo Tiểu Thái Đao ra.
"Làm sao?" Tiểu Thái Đao bất mãn trừng Tinh Hoa, hơi bĩu môi.
"Nhẹ nhàng một chút, em làm vậy mới giống đang tấn công ta đấy."
"Chẳng phải ngươi vẫn làm như vậy à?"
"Đâu có, ta đều làm như này......" Tinh Hoa nhẹ nhàng liếm môi Tiểu Thái Đao, sau đó cuốn lấy đôi môi của cậu.
"Giống như vậy?" Tiểu Thái Đao cũng lè lưỡi ra.
"Đừng có vừa nói chuyện vừa......" Những lời còn lại của Tinh Hoa đã bị Tiểu Thái Đao nuốt vào miệng. Sự đáp lại của chó săn còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng. Tinh Hoa vỗ về tấm lưng trần của Tiểu Thái Đao, muốn khiến cậu yên tĩnh một chút. Thế nhưng bàn tay tiếp xúc với da thịt mịn màng mà dẻo dai của Tiểu Thái Đao, hắn không những không trấn an được cậu, mà bản thân ngược lại cũng trở nên hưng phấn.
"Thơm quá......" Tiểu Thái Đao trên môi còn treo một sợi tơ nước ướt át, ngẩng mặt nhìn khẩu khí màu xanh ngọc của Tinh Hoa.
Tiểu Thái Đao như bị mê hoặc mà hôn lên khẩu khí của Tinh Hoa, sau đó vội vàng tóm lấy tay hắn, muốn hắn an ủi bên dưới cho cậu.
Khẩu khí bị hôn lên cảm giác rất lạ, bởi dù sao đó mới thật sự là miệng của org. Thế mà Tinh Hoa không hề bài xích chút nào, mà ngược lại, hắn còn cảm thấy hạnh phúc.
"Nặng quá!" Cái tên org này lại bò lên người mình, Tiểu Thái Đao bất mãn kêu.
Thân thể trần trụi của Tinh Hoa hơi lạnh, nhưng khi hắn cọ xát lên người cậu, Tiểu Thái Đao lại không hề cảm thấy được hạ nhiệt, mà ngược lại, thân thể cậu còn giống như bị lửa đốt.
Dục vọng từ bên dưới ùn ùn kéo đến, mà tên org này lại cứ nhẹ nhàng nhẩn nha, như kiểu đang vờn cậu vậy. Hắn chỉ dùng ngón tay, giống như lông vũ, khẽ khàng chạm vào nơi đang cương cứng, bắt đầu đau trướng của cậu.
"Đừng...... Đừng có chậm rì rì như vậy." Tiểu Thái Đao thúc giục, cậu nhịn đến mức mặt đỏ bừng.
"Đừng vội, cứ từ từ thôi." Tinh Hoa cố tình không để ý tới. Hắn cúi đầu, há miệng ngậm lấy hạt nụ đang cứng lên trên ngực cậu, ngón tay vẫn không ngừng nhẹ nhàng an ủi cho Tiểu Thái Đao.
"Chờ đã, kì quá! Đừng có chạm vào chỗ đó, tên khốn này!" Cảm giác vừa tê, vừa ngứa trước ngực khiến Tiểu Thái Đao lập tức nổi hết cả da gà. Cậu kéo tóc Tinh Hoa, nhưng đối phương lại mò cả tay lên xoa nắn, như kiểu đang muốn đấu sức với cậu.
"Tinh Hoa –" Tiểu Thái Đao phát ra tiếng cảnh cáo hắn, nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Tinh Hoa phấn đấu cày cuốc chán chê trên ngực Tiểu Thái Đao xong, rồi mới chú ý đến dương v*t cao ngất, không nhịn được mà bắt đầu chảy nước của cậu. Tinh Hoa ngẩng đầu, đôi môi đỏ như son nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly, sau đó bắt đầu liếm ướt ngón tay hắn.
Tiểu Thái Đao vốn không có chút khái niệm gì đối với cái đẹp, thế nhưng giờ phút này, nụ cười của Tinh Hoa quả thật khiến cho đầu cậu nóng bừng lên. Cậu biết động tác liếm ngón tay này của Tinh Hoa nghĩa là gì.
"Cái tên chết tiệt này......"
Ánh mắt của Tiểu Thái Đao mới dời đi một chút, Tinh Hoa lại bỗng nhiên giật eo, khiến cho hai dương v*t cương cứng cọ vào nhau. Tiểu Thái Đao bị cọ vào, thiếu chút thì bắn ra. Thế mà Tinh Hoa vẫn chưa chịu bỏ qua cho cậu. Mông cậu bị tách mở ra, ngón tay ướt sũng cắm vào trong cơ thể cậu. Tiểu Thái Đao cứng người, dương v*t cũng theo vậy mà run lên.
"Không nhịn được nữa à?" Tinh Hoa nhướn mày hỏi, lại bị đối diện với đôi mắt ứa đầy nước mắt của Tiểu Thái Đao, sau đó eo hắn bị đôi chân rắn chắc của Tiểu Thái Đao quắp lấy.
"Không phải nói muốn cho ta ăn no sao? Nhanh lên...... Cứ thế này ngươi định để ta chết đói à!" Rõ ràng đến thân mình còn đang run rẩy, vậy mà Tiểu Thái Đao vẫn có thể nở nụ cười đầy kiêu ngạo.
Cậu như vậy thực sự khiến Tinh Hoa nhộn nhạo trong lòng.
"Tiểu Thái Đao!"
Thấy tên org đang chìm trong tình yêu bong bóng kia áp tới, Tiểu Thái Đao run bắn lên, xuất.
"A –"
"A."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.