Nàng như cây lục bình rồi trên sông. 
Khi còn bé, chỉ mong được gả cho hắn, nơi hắn ở cũng chính là nhà nàng, những mong muốn đó cũng không thành. 
“Hữu Nhàn quận chúa, trà nóng nô tỳ đã pha cho người rồi, nếu nhưkhông còn gì phân phó, nô tỳ cũng không dám quấy rầy nhã hứng của người, nô tỳ xin cáo lui trước!” 
“Được, ngươi lui xuống đi!” 
Chờ tiểu tỳ lui ra, Hữu Nhàn cũng không còn tâm tình ngắm pháo hoa. 
Tình cờ ngẩng mặt lên, nhìn thấy mặt trăng trên trời, lồng ngực “thịch” một tiếng. 
Nàng dựa vào cửa sổ, cảm nhận được gió mát ban đêm lướt qua mặt, trong ngực nghĩ đến một người. 
Vẻ mặt đột nhiên hốt hoảng, sau đó bất giác sững sờ. 
Không có nàng ở bên cạnh làm phiền hắn, hắn hẳn là đã được tự do, rất thỏa mãn nhỉ? 
Tối nay hẳn là rất thoải mái. 
Nghĩ tới điều này nàng lại lắc đầu tự giễu — 
Lại còn nhớ tới hắn, một người đang ra nàng phải quên nhưng nàng lại vẫn cứ nhớ… 
Nàng buồn bã xoay người đi vào giường, lại nghe thấy cửa sổ có gì lạthường, một trận gió thổi qua, cây nến trong phòng chập chờn vài cái rồi phụt tắt 
Ánh trăng khuya mờ nhạt chiếu rọi thâu màn đêm, một bóng đen phóng vọt vào cửa sổ. 
“Là ai?” 
Hữu Nhàn hoảng sợ. 
Đại não còn chưa kịp phản ứng, đã bị người từ phía sau bịt miệng lại, ngăn không cho nàng phản kháng. 
Người này hành động nhanh nhẹn như loài quỷ, ngay cả một cơ hội giãydụa nàng cũng không có, cơ thể bị kèm chặt không thể động đậy. 
“Nhàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514370/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.