“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” 
Đang lúc Thuộc Phòng nghĩ vẩn vơ, đột nhiên nghe thấy tiếng chó kêu, bắp đùi cảm thấy có gì cọ vào. 
Vừa cúi đầu, thì ra là một con chó nhỏ lông trắng như cục bông. 
“Tiểu Bạch! Mau dừng lại, quận chúa không ở đây ngươi đừng nghịch ngợm như vậy!” 
Tử Ngọc đuổi theo phía sau Tiểu Bạch. 
Tiểu Bạch cứng đầu, cứ ghé vào chân Thuộc Phòng, không thèm nghe Tử Ngọc nói. 
Bộ dạng giống như đang sợ. 
Giống như quấn hắn đến chết mới thôi. 
Thuộc Phong bất giác nhíu mày — 
Từ khi nào mà trong vương phủ có người thích nuôi chó? 
“Cô gia, xin lỗi! Xin lỗi! Là nô tỳ không trông Tiểu Bạch tốt, để nó chạy tới làm phiền người!” 
Tử Ngọc lo sợ nói. 
Biết hai ngày nay tâm tình vương gia không tốt, thấy hắn nhíu mày, nàng toát cả mồ hôi lạnh. 
“Đây là?” 
Thuộc Phong nhìn Tử Ngọc hỏi. 
“Là quận chúa nuôi, lúc nó nhỏ quận chúa có hỏi qua người, người còn nhớ không?” 
Tử Ngọc cố gắng làm hắn nhớ lại. 
Đôi mắt đen của hắn vô thức nheo lại. 
Nàng… nàng nuôi một con chó nhỏ? 
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” 
Tiểu Bạch lăn qua lăn lại bên chân hắn làm nũng, chờ nó chơi một lúc lại quay ra kêu lên. 
Thuộc Phong ngồi xổm xuống, Tiểu Bạch lập tức nhảy vào lòng hắn, không ngừng dùng bộ lông mềm nịnh nọt hắn. 
Thuộc Phong ngẩn ra, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười nhẹ. 
Quả nhiên là chủ nào chó đó! 
Ngay cả thú nuôi cũng thích làm nũng như chủ nó vậy, như vậy… 
Lại nghĩ tới nàng, nhớ, lại càng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514369/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.