Edit : Anh Túc 
Beta: Dực 
‘‘ Người xinh đẹp như vậy, đứa nhỏ của người nhất định cũng là một mỹ nam tử !’’ 
Hữu Nhàn an ủi Thích Nhược Lan, nhưng trong lòng lại lén khẳng định một câu, nhất định không đẹp bằng Thuộc Phong của nàng. 
‘‘ Hi vọng là vậy’’ 
Thích Nhược Lan hơi nhếch khóe môi, sự kiêu ngạo không cần phải nói ra. 
‘‘Sao người không đi tìm hắn ? Nếu người rời đi vì có lý do, hắn nhất định là sẽ cảm thông với người phải không?’’ 
Hữu Nhàn suy nghĩ, lên tiếng hỏi. 
‘‘ Lúc ta bỏ đi nó đã năm tuổi, từ nhỏ nó đã rất thông minh, có trí nhớ rất tốt, ta sợ rằng lúc ấy, vì ta bỏ đi nó sẽ hận ta’’ 
Thích Nhược Lan nói ra điều mình lo lắng. 
Huống chi mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy. 
‘‘Tình mẫu tử luôn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất, chẳng lẽ còn có hiểu lầm không thể giải thích ?’’ 
Hữu Nhàn an ủi bà. 
Thích Nhược Lan ưu thương thở dài một hơi. 
‘‘ Hiểu nhầm kéo dài suốt hơn hai mươi năm liệu có dễ dàng hóa giải ?’’ 
Nếu không là người chọn thị phi có lẽ còn có trông chờ vào, nhưng hiện nay. . . . . . 
Hữu Nhàn càng nhíu chặt mày, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của bà, không biết phải tiếp tục nói gì. 
Thích Nhược Lan nhìn ra Hữu Nhàn đang xấu hổ, hóa nhã nhìn nàng. 
‘‘ Nhưng ta biết, bây giờ nó rất xuất sắc , hơn nữa còn mới thànhthân không lâu. Chỉ cần biết cuộc sống của nó tốt, đối với ta mà nói đãlà niềm an ủi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514271/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.