Edit : Anh Túc 
Beta: Dực 
Thích Nhược Lan mạnh mẽ áp chế tâm tình của mình không để cho Hữu Nhàn nhận ra điểm kì lạ. 
“Vừa rồi nhất thời không cầm chắc, đã làm đổ canh gà của ngươi, thật sự là lãng phí lòng tốt của ngươi rồi!” 
“Không vấn đề gì, ta giúp người lấy thêm một chén.” 
Hữu Nhàn thuần thục thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, cười cười lại đi lấy thêm một bát canh gà, không hề ngại phiền phức. 
Thích Nhã Lan ngẩn người nhìn bóng dáng bận rộn của Hữu Nhàn, có ột loại cảm xúc không thể nói rõ len lỏi trong lòng… 
Bà đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, thậm chí ngay cả một lần gặp mặt cũng không có… 
Nhưng điều đáng mừng nhất là con trai bà rất có mắt nhìn người,lại có thể thú được một cô nương thiện lương như thế, khi còn sốngbà lại có thể được uống canh gà do chính tay con dâu nấu. 
Cuộc đời bà cũng không còn gì tiếc nuối, cảm thấy dường như là ông trời phá lệ ban ơn cho bà 
“Hơn nửa ngày hôm nay đi đâu vậy? Sao không tới tìm ta?” 
Khi Hữu Nhàn trở lại lều, Thuộc Phong cũng đã luyện binh trở về. 
Tiếng bước chân của nàng hắn đã quen, không cần phải ngẩng đầu lên hắn cũng biết người tới là nàng. 
Bình thường nàng luôn luôn quấn lấy hắn, hắn luôn cảm thấy bên taikhông hề được yên tĩnh nhưng đột nhiên nàng biến mất nửa ngày, chính hắn lại cảm thấy không quen. 
Vốn là cảm thấy nàng thật phiền toái nhưng không biết từ khi nào hắn đã có thói quen có nàng ở bên cạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514272/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.