Edit : Anh Túc 
Beta: Dực 
Hữu Nhàn nhìn kĩ rồi tiến tới gần. 
“Đại nương, chân của người bị thương sao?” 
Hữu Nhàn đoán là chân vị đại nương đó bị thương, có lòng tốt hỏi thăm. 
Vị đại nương đó liền ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt rất xinh đẹp. 
Hữu Nhàn giật mình, ngạc nhiên trợn to mắt…….. 
Người trước mặt rõ ràng mặc đồ của những vị đại nương bốn mươi tuổinhưng khuôn mặt thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi,trên khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ thanh lệ xinh đẹp, có thể thấy được khi còntrẻ nhất định là một nữ tử mĩ mạo xinh đẹp. 
Phu thân thở dài, không có khí lực chỉ gật gật đầu. 
“ Haiz, bà già này đúng là không còn dùng được nữa rồi, khi nãyhái rau dại thì không cẩn thận trẹo lưng, không cẩn thân còn trẹo luôncả chân” 
Hữu Nhàn ngồi chổm hổm xuống xem xét thương thế của vị đại nương. 
“Cũng không phải là vết thương nghiêm trọng, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi” 
Từ nhỏ Hữu Nhàn đã rất hiếu động, xử lý những vết thương nhỏ thế này vốn rất đơn giản. 
“Cảm ơn tiểu cô nương” Đại nương cảm kích nói. 
“Không cần phải cảm tạ ta. Nhưng một đại nương đã lớn tuổi nhưngười sao lại một mình lên núi lấy rau dại? Con cái của người đâu?” 
Hữu Nhàn khó hiểu hỏi. 
“ Con ta…” 
Khuôn mặt vốn vui vẻ vì được nàng giúp đỡ, ngay sau khi nghe câu hỏicủa Hữu Nhàn có chút tái nhợt, trong mắt xẹt qua một tia đau thương mấtmát. 
“ Ta không có hài tử, vốn vẫn sống một mình ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1514270/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.