Chương trước
Chương sau
Chỉ là trong danh sách này xuất hiện tên của hai người vốn không có trong danh sách.

Diêm Tu cùng Dương Triệu Thanh tùy tiện tìm một cái cớ trừng phạt nghiêm khắc khai trừ khỏi thiên đình!

Sở dĩ nhanh chóng vào lúc này báo cáo là bởi vì Thanh Chủ dụng ý đã biểu lộ rất rõ ràng, Miêu Nghị rất coi trọng năm mươi triệu nhân mã này. Thanh Chủ cũng vậy, phải tranh thủ thời gian xử lý xong, không đến mức vào lúc này đem danh sách trả lại làm ảnh hưởng cục diện của Miêu Nghị, cho nên khả năng từ chối chút đề nghị ấy của Miêu Nghị rất nhỏ, đổi lại bình thường không biết có cho người ngăn cản hay không.

Giải quyết xong chuyện trọng yếu này, Miêu Nghị lại phục chế một phần danh sách sản nghiệp cho Dương Triệu Thanh, để hắn chỉnh sửa lại một chút chuyện hằng ngày cụ thể giao cho Vân Tri Thu coi quản, Dương Triệu Thanh hiệp trợ, việc khó giải quyết hắn sẽ báo cho Miêu Nghị.

Hai người đang nói việc này, Dương Triệu Thanh lại nhận được tin từ Long Tín bên kia, nói nữ nhi Quảng thiên vương Quảng Mị Nhi lại tìm đến Vân Tri Thu, nhưng lần này tới còn có một người tương đối đặc biệt, quản gia Quảng gia Câu Việt cùng đi bảo Dương Triệu Thanh hỏi một chút ý của Miêu Nghị.

Đương nhiên, lúc này chuyện Dương Triệu Thanh cùng Diêm Tu khai trừ khỏi thiên đình vẫn chưa công khai.

Nghe xong Dương Triệu Thanh chuyển cáo, ngồi sau án kiện Miêu Nghị chân mày cau lại, còn đang thấy kỳ quái sao tới bây giờ Quảng gia không nói đến chuyện đổi con tin, theo lý thuyết bằng con đường tin tức Quảng gia đã biết mình về tới U Minh chi địa, phái nhân vật trọng yếu tự mình đến, chỉ sợ chuộc con tin là thứ yếu, quan trọng là muốn làm rõ tình hình năm mươi triệu nhân mã, chỉ là Quảng Mị Nhi lúc này chạy tới xem náo nhiệt gì?

- Báo Long Tín tự mình dẫn đến đây đi.

Miêu Nghị phất tay ý bảo một tiếng, hơi chút trầm ngâm lại nói:

- Quảng Mị Nhi tới, thông báo phu nhân trở về một chuyến.

Cũng không cách nào, nam nữ khác biệt, hắn không thích hợp đón khách, vẫn là Vân Tri Thu thích hợp hơn.

Dương Triệu Thanh trả lời, đồng thời đi theo phía sau Miêu Nghị tự mình đi đón khách.

Câu Việt thân phận mặc dù chỉ là một quản gia, nhưng người ta quản lí nhà có bối cảnh không phải chuyện đùa, tình hình nếu không tất yếu, không thích hợp lên mặt người trước người này, người ta chỉ cần không cao hứng, một đôi lời là có thể dồn vào chỗ chết.

Nhận được tin tức Vân Tri Thu để cho các nữ quyến này tự chọn lấy mình chạy về trước đã.

Nàng vừa về thì đoàn người Câu Việt từ trên trời giáng xuống, Long Tín phụng mệnh tự mình dẫn người, cộng thêm phu phụ Miêu Nghị từ ngoài cửa nghênh tiếp, coi như là nể mặt mũi Câu Việt.

Đối với chuyện này, Câu Việt trong lòng biết rõ, cũng giữ quy tắc kẻ dưới. Quảng Mị Nhi đi đằng trước, hắn đi ở phía sau một bước, phía sau hắn có hơn mười người đi theo.

Miêu Nghị phụ phụ đương nhiên cũng theo lễ mà đi, tiến lên cùng nhau chắp tay nói:

- Mị Nhi tiểu thư.

- Không cần đa lễ!

Quảng Mị Nhi cười ứng phó.

Vân Tri Thu cùng Quảng Mị Nhi tiếp xúc nhiều, đã nhận ra Quảng Mị Nhi khác trước rồi.

- Mời vào bên trong!

Miêu Nghị nghiêng người tránh ra, đưa tay mời.

Vân Tri Thu lại lên tiếng:

- Thiếp cùng Mị Nhi tiểu thư lâu ngày không gặp, Mị Nhi tiểu thư nếu như không chê, không ngại cùng ta đi ra ngoài một chút?

Quảng Mị Nhi nghiêng đầu liếc nhìn Câu Việt, thấy Câu Việt không có ý phản đối, sau đó gật đầu, bị Vân Tri Thu kéo tay đi.

Câu Việt vuốt tay áo một cái, báo cho biết mấy người đi theo Quảng Mị Nhi, còn mình thì hướng Miêu Nghị chắp tay cười nói:

- Vậy quấy rầy Đại đô đốc.

- Câu tiên sinh, mời!

Miêu Nghị đưa tay, tự mình dẫn đường, cùng kề vai đi vào.

Sau lưng người đi theo muốn cùng vào, lại bị Long Tín đưa tay cản lại, tùy tùng một người cũng không cho tiến vào.

Câu Việt quay đầu liếc nhìn, cũng không miễn cưỡng, phất tay báo cho biết một tiếng, để bọn họ chờ ở bên ngoài, hắn không tin Miêu Nghị dám ngoài sáng động thủ với hắn.

Miêu Nghị vốn muốn mời Câu Việt đi dùng trà. Câu Việt lại không muốn thế, cứ đòi tùy tiện đi dạo, hơn nữa còn muốn đi về chỗ trống trải, Miêu Nghị theo ý hắn.

Dương Triệu Thanh không xa không gần đi theo ở phía sau hai người, nghe hai người nói chuyện vô vị khách sáo, bước chậm ở quảng trường bên ngoài chánh điện.

Tán gẫu xong, Câu Việt chuyển tới đề tài chính, hỏi:

- Nghe nói Lệnh Hồ Đấu Trọng suất lĩnh một nhóm nhân mã đầu quân Đại đô đốc?

Miêu Nghị vui tươi hớn hở nói:

- Không thể nào! Đều là người chờ xử tội, thiên cung bên kia mệnh ta tạm thời trông giữ, đợi phía trên ra quyết định trừng phạt.

- Ah! Thì ra là thế.

Câu Việt chắp tay phía sau, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói:

- Nghe nói tây quân cảnh nội nhân mã cùng Lệnh Hồ Đấu Trọng đã xảy ra chút chuyện không vui, vừa hay Mị Nhi tiểu thư muốn tới chơi, Vương gia để ta hộ tống, thuận tiện tìm Lệnh Hồ Đấu Trọng hỏi thăm một chút tình hình, không biết có thể để cho ta gặp hay không?

Miêu Nghị phản vấn.

- Không muốn một triệu con tin kia sao?

Câu Việt:

- Muốn trả Đại đô đốc đương nhiên sẽ trả, xem đây ý là nhất định phải gặp Lệnh Hồ Đấu Trọng, thế nhưng Miêu Nghị căn bản không muốn để cho hắn gặp, nghiêm túc nói:

- Vương gia nếu như không cần, ta sẽ không trả nữa.

Câu Việt nhíu mày nhìn hắn nói:

- Làm sao? Đại đô đốc sợ ta và Lệnh Hồ Đấu Trọng gặp mặt?

Miêu Nghị than thở:

- Cầu tiên sinh nói gì vậy, ta có gì phải sợ, chỉ là việc này ta không làm chủ được, bọn họ đều là người chờ xử tội, trước khi chuyện được làm rõ, Thiên Tẫn cung có nghiêm lệnh, không được cho người ngoài tự ý tiếp xúc, Câu tiên sinh cũng không thể bảo ta kháng mệnh!

Câu Việt một tiếng hừ lạnh lùng, người ta ngay cả lý do này đều nói ra được, hắn biết không được rồi, bèn hỏi:

- Người, ngươi chuẩn bị lúc nào thả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.