Miêu Nghị:
- Tiên sinh khi nào đi, ta sẽ cho tiên sinh mang bọn họ đi, không biết tiên sinh cảm thấy vừa lòng hay không?
Câu Việt:
- Tốt đương nhiên là tốt, nhưng Đại độ đốc cũng không phải là hiền lành, chỉ sợ Đại đô đốc làm trò gì!
Miêu Nghị:
- Điểm ấy ngươi yên tâm. Ngưu mỗ một lời hứa ngàn vàng, cam đoan không hư hao chút nào trả lại cho Vương gia. Còn như chuyện Vương gia muốn giết ta, ta cũng không truy cứu, cũng sẽ không hướng ngoại giới đề cập, có người hỏi cũng phủ nhận việc này, dù sao trước đó chuyện của Cao Nham Ngưu mỗ ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, lần này coi như là bồi thường, tiên sinh cảm thấy thế nào?
Kỳ thực hắn thật đúng là muốn nhân cơ hội xảo trá một chút, nhưng mà lúc này đây thật là không thích hợp lại làm loạn thêm, chọc giận Quảng Lệnh Công, chuyện phía sau sẽ phiền phức, miếng thịt đến miệng cũng không dám ăn!
Câu Việt:
- Đã như vậy, chuyện này cho qua, bắt đầu nói chuyện chính!
- Chuyện chính?
Miêu Nghị có chút không rõ, kỳ quái nói:
- Lẽ nào chuyện này còn không phải là chuyện chính?
Câu Việt bổ sung một câu.
- Việc vui!
Miêu Nghị ngần ra:
- Việc vui gì?
Câu Việt:
- Chuyện của Doanh thiên vương Đại đô đốc không cảm thấy mình nhúng tay vào việc không nên nhúng tay vào sao?
Miêu Nghị không biết lão già này nói đông nói tây gì, hai tay mở ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2419010/chuong-3279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.