Doanh Vô Mãn lập tức vẻ mặt lo lắng, chén rượu trong tay nắm chặt, hô hấp có chút trầm trọng, ánh mắt hơi dọa người.
Dương Triệu Thanh âm thầm hơi đánh giá y phát tác không ra được phản ứng, trong lòng lập tức cho rằng suy đoán của mình là đúng.
Doanh Vô Mãn cũng không muốn ở trước mặt người ngoài biểu lộ quá nhiều, đè cảm xúc dị thường xuống, trầm giọng nói:
- Nói đi. Ngưu Hữu Đức cho ngươi đến tìm bản hầu nói chuyện gì?
Dương Triệu Thanh cười khổ nói:
- Hầu gia, ngài ép ta rồi, để cho Ngao đại tướng quân biết ta không làm theo lời y nói, mạt tướng chỉ sợ không cách nào còn sống trở về.
Doanh Vô Mãn hừ cười lạnh hai tiếng.
Một bên Ngô Tiên Kỳ lập tức tránh đến một bả kéo búi tóc sau của Dương Triệu Thanh:
- Ngươi có tin ta hiện tại để cho ngươi không có cách nào sống trở về không?
- Ta nói ta nói!
Dương Triệu Thanh ngẩng cổ lên lập tức chịu thua, liên tục cầu xin tha thứ.
Ngô Tiên Kỳ lúc này mới đẩy ra, quát:
- Nói mau!
Dương Triệu Thanh sờ lên tóc, than thở nói:
- Cũng không có gì. Hầu gia... không đúng, là Ngao đại tướng quân điều binh khiển tưởng cực kỳ có phương pháp, đã đem chúng ta bên kia làm cho nguy cơ tràn đầy. Ngưu đô thống phái ta tới tìm Doanh hầu đàm việc đầu hàng.
- Đầu hàng?
Doanh Vô Mãn sững sờ hồ nghi nói:
- Ngưu Hữu Đức có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418664/chuong-3107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.