Thanh Nguyên Tôn chắp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước, thưởng thức biển hoa muôn màu trong vườn, lắc đầu chậc lưỡi nói:
- Dường như bản cung phát hiện lời nói từ miệng của ngươi điều không phải thật, ngươi luôn liên tục phủ nhận chuyện xấu mình từng làm, mẫu hậu còn nói ngươi là người đáng giá để tín nhiệm, chẳng lẽ ngươi thường xuyên lừa gạt mẫu hậu phải không?
Miêu Nghị thật nghĩ muốn bóp chết hắn ta, nhưng vẫn tỏ vẻ vội vàng đáp lời:
- Tuyệt đối không có chuyện như vậy đâu, những câu nói của ty chức điều là sự thật, nương nương bị kẻ giang che mắt, nên nghe theo lời dèm pha mà thôi.
Thanh Nguyên Tôn vẫn không tin hỏi lại:
- Phải vậy không?
Vẻ mặt Miêu Nghị nghiêm túc trả lời:
- Quả thực chính là như vậy, chỉ cần điện hạ đi nghe ngóng một chút thì biết thôi, ty chức đã đắt tội với quá nhiều người, nếu có người nhân cơ hội phỉ báng ty chức thì ty chức cũng không cảm thấy có điều gì bất ngờ hết.
Thanh Nguyên Tôn lộ vẻ tò mò hỏi tiếp:
- Nghe nói trận chiến năm đó thanh danh của ngươi truyền khắp thiên hạ, năm vạn người đối chiến với trăm vạn quân tinh nhuệ, ở thế yếu tuyệt đối mà có thể chiến thắng, ngay cả mẫu hậu cũng khen ngươi là một vị tướng dũng mãnh, ngươi nói nhanh lên, làm sao ngươi lừa gạt được bọn họ, vì sao những người đó lại sập bẫy?
Ngươi nói trắng ra như thế làm gì, ta đắc tội ngươi sao? Tổ tông!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418473/chuong-3014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.