Chương trước
Chương sau
Thấy Miêu Nghị vẫn còn khách sáo dè dặt, Thanh Nguyên Tôn cười nói:

- Sao ngươi không nói gì hết, chẳng lẽ bản cung mang đến cho ngươi cảm giác khó gần sao? Lúc phu nhân ngươi gặp mẫu hậu bản cung, bản cung cũng đã gặp qua phu nhân không ít lần rồi, chẳng lẽ phu nhân nói điều gì đó khiến ngươi kiêng kị bản cung như vậy sao?

Một khi đã nâng cao tinh thần chuẩn bị ứng đối, Miêu Nghị phản ứng nhanh chóng đến dọa người, hắn thuận miệng trả lời:

- Điên hạ nói quá lời, chẳng qua là vừa rồi ty chức nghĩ đến một chuyện khác, nghe nói không ít cung nữ bên người nương nương điều bị điện hạ sử lý, không biết là thật hay giả.

Thanh Nguyên Tôn cười ha hả nói:

- Đúng là có chuyện như thế, đơn giản là vì đám nô tài đó có lòng bất chính, bản cung mới cố ý bới móc khuyết điểm rồi xử trí đám người tâm địa độc ác đó thôi.

Thanh Nguyên Tôn tùy ý cười, không quan tâm đến tang lể đang tổ chức tại Hạ Hầu gia.

Miêu Nghị thở dài:

- Có một số việc điện hạ không cần nhắc vì nương nương thì cũng phải lo lắng cho chính bản thân mình nhiều một chút, giết vài nô tài độc ác là chuyện nhỏ, nhưng để chuyện này kéo dài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của điện hạ đó.

Thanh Nguyên Tôn buồn cười nói:

- Chẳng lẽ thanh danh của ngươi thì tốt lắm à? Nghe nói nó đã thôi khắp cả thiên nhai rồi đó, vậy mà ngươi còn nhắc nhở bản cung chú ý danh dự sao?

Miêu Nghị có chút lúng túng, sờ sờ cái mũi mình giải thích:

- Sao ty chức có thể so sánh cùng điện hạ được chứ? Thanh danh của ty chức có thối một chút cũng không sao, nhưng điện hạ lại không giống như thế.

Thanh Nguyên Tôn cười trừ:

- Nói đến việc ở thiên nhai, bản cung đang không có việc gì để làm, muốn hỏi phụ thân tìm một việc gì đó, ngươi cảm thấy thiên nhai sẽ là nơi như thế nào? Nếu không thì bản cung sẽ quản lý Thiên Nhai, cong ngươi thì điều đến Thiên Nhai giúp đỡ bản cung đi? Nghe nói người bên Thiên Nhai điều cực kỳ sợ ngươi, ngươi vừa đến thì đã đủ cho bọn họ chạy mất dép rồi.

Nói nhảm cái gì thế? Vất vả lắm thì ông đây mới nắm được một nhánh quân đội riêng cho mình, hiện tại cũng chẳng thiếu tiền xài, tại sao lại chạy đi Thiên Nhai với ngươi để làm gì? Chẳng lẽ đầu óc ông đây có bệnh sao? Miêu Nghị liên tục rủa thầm trong lòng, hắn lập tức vội vàng khoát tay nói:

- Điện hạ, việc này không ổn đâu! Xin cho ty chức nói thẳng, Thiên Nhai dính đến lợi ít của các đại thần trong triều đình, người nào nhúng tay vào cũng gặp khó khăn, nếu điện hạ muốn vào đó thành lập thành tích gì thì không sao, nhưng một khi muốn tạo ra thành tích thì phải đắc tội với không ít người đâu, sự việc này trăm hại mà không có một lợi cho điện hạ.

Thanh Nguyên Tôn:

- Ngươi mà sợ đắc tội với người khác ư? Nghe nói lúc ngươi còn ở Thiên Nhai đã giết đám nguời quyền quý máu chảy thành sông cơ mà!

Với hắn mà nói, lúc Miêu Nghị nổi tiếng khắp thiên hạ thì Thanh Nguyên Tôn hắn vẫn còn chưa ra đời, từ trước đến giờ lại chưa từng tiếp xúc với Miêu Nghị lần nào, vì thế mọi chuyện có liên quan đến Miêu Nghị điều chỉ nghe người khác kể lại thôi.

Có lẽ vẫn còn rất nhiều người còn có thanh danh hiển hách, nhưng chẳng ai đề cập đến bọn họ trước mặt hắn cả, vì vậy hắn không có ấn tượng gì hết, hơn nữa Miêu Nghị là thuộc hạ duy nhất lệ thuộc trực tiếp mẫu thân hắn, nên hắn đã nghe qua Hạ Hầu Thừa Vũ Nhắc đến Miêu Nghị, mà phô trương hơn nữa là, hắn hỏi những người ngoài kia, ôi, việc xấu có đủ, trong lòng hắn, Miêu Nghị để lại ấn tượng là một nhân vật truyền kỳ,.

Miêu Nghị mỉm cười nói:

- Khi đó bởi vì vua cũng thua thằng liều thôi, có người muốn ép ty chức chết, tất nhiên ty chức phải dốc sức liều mạng bằng bất cứ giá nào, kể cả việc phải đắt tội với những người khác, kỳ thực ty chức cũng rất sợ việc đắt tội với người lắm.

Thanh Nguyên Tôn:

- Bản cung nghe nói, năm đó lúc bệ hạ lấy Thiên Phi, ngươi đã làm nói loạn hiện trường rước dâu có đúng không, lại còn chỉ thẳng mũi Danh Thiên Vương mà mắng Thiên Vương?

- …

Miêu Nghị đổ mồi hôi hột, ngươi là nhi tử của Thanh Chủ lại đi hỏi việc ông đây phá đám hỷ sự của phụ thân ngươi cùng nữ nhân khác là có ý gì? Đây là lần đầu tiên Miêu Nghị tiếp xúc với người này, hắn không biết được trong lời nói của Thanh Nguyên Tôn có đang thăm dò hắn hay không, vì thế hắn liền vội vàng giải thích:

- Không thể nào đâu, thật ra có người nói dối thôi.

Thanh Nguyên Tôn cười haha nói:

- Vậy sao? Chẳng lẽ tất cả mọi người điều nói xạo hết sao? Bản cung nhe nói bởi vì chuyện này mà ngươi bị gián chức, đồng thời bị đày vào Hoang Cổ Tử Địa trong vòng một nghìn năm, chẳng lẽ cũng sai sao?

Hiển nhiên là Thanh Nguyên Tôn đang ngầm bảo Miêu Nghị nói dối.

Miêu Nghị trả lời, giọng điệu lúng túng:

- Ít nhất cũng không quá phô trương như vậy.

Thanh Tôn Nguyên vui vẻ nói tiếp:

- Bản cung vẫn nghe nói ngươi chống đối Thiên Phi trước sau như một, ngay khúc khảo hạch Luyện Ngục đã đánh Thiên Phi trọng thương, suýt chút nữa thì đã giết Thiên Phi rồi, trói Thiên Phi trên cột cờ nhục nhã nàng vài ngày, ngươi cũng giết nhiều người Doanh gia rồi, có chuyện này không?

Xem như Miêu Nghị đã hiểu ra phần nào, tên này không phải nhìn hắn không vừa mắt, mà chỉ là chán ghét Thiên Phi thôi, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, dù sao Hạ Hầu Thừa Vũ cũng là mẫu thân của Thanh Nguyên Tôn, mọi người điều biết Thanh Chủ sủng ái Chiến Như Ý, cộng với việc không chừng Hạ Hầu Thừa Vũ thêm mắm dặm muối nói xấu người Doanh gia và Chiến Như Ý trước mặt Thanh Nguyên Tôn, thử hỏi làm sao mà hắn có thể có cảm tình được cơ chứ.

Được rồi! Miêu Nghị đã nhìn ra, tên này tự lôi hắn về phía mình, Miêu Nghị chỉ đành cười khổ nói:

- Điện hạ, những việc này điều đã trôi vào quá khứ, ty chức cũng không nhớ rõ hết đâu.

- Ngươi lại đang giả bộ hồ đồ rồi! Nếu đã làm thì cứ nói là làm, dù sao chuyện này điều náo loạn đến mức mọi người điều biết, chẳng lẻ ngươi còn tính chặn miệng người khác à?

Thanh Nguyên Tôn lắc đầu, tỏ vẻ khinh bỉ, tiếp tục nói:

- Bản cung nghe nói ngươi vì tranh đoạt vị phu nhân hiện tại mà đã dẫn nữa chi Hổ Kỳ đánh tan đại quân trăm vạn người ở Dậu Đinh Vực, dùng năm vạn người chém giết hơn mười mười vạn ngươi, chuyện này không sai chứ?

Miêu Nghị lặp tức nghiêm mặt nói:

- Nguyên nhân chủ yếu tuyệt đối không phải bởi vì tranh đoạt phụ nữ, mặc dù ty chức không biết đúng mực nhưng cũng không thể làm ra loại chuyện như thế được, lúc đó bởi vì phát hiện tung tích giang tặc Lâm Nhất Nhất, quân đội Dậu Đinh Vực muốn chiếm đoạt công lao, nên đã ra tay tiêu diệt nhóm quân cảu ty chức, quân đội của ty chức bị ép vào đường cùng đành phải phản kháng thôi.

Thanh Nguyên Tôn cười cười nói tiếp:

- Ngay cả mẫu hậu cũng nói ngươi tranh giành phụ nữ, cố ý đặt bẫy dẫn dắt đám quân đội Dậu Đinh Vực vào trong, sau đó ra tay giết sạch, chẳng lẽ mẫu hậu cũng lừa gạt bản cung sao?

Bộ dạng Miêu Nghị phục tùng, ủ rũ trả lời:

- Có lẽ là nương nương nhớ nhầm rồi.

Mặc dù hắn biết tất cả mọi người điều hiểu nguyên nhân bên trong đó, nhưng hắn không thể mở miệng thừa nhận được, hơn mười vạn mạng người, bộ hạ của bản thân chết trận rất nhiều, thật ra hắn vẫn còn thiếu một lời xin lỗi với những thủ hạ đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.