- …
Suýt chút nữa thì Thanh Nguyên Tôn đã bị sặc chết, không ngờ Miêu Nghị lại đưa ra đáp án như vậy, trong chốc lát hắn á khẩu không nói nên lời, vẻ mặt biến ảo hết sức đặt sắc, vất vả lắm hắn mới nặn ra được một câu hỏi:
- Ngươi có ý kiến với bệ hạ sao?
Miêu Nghị:
- Điện hạ hiểu lầm rồi.
Đáp án chỉ dừng lại ở đây mà thôi, sau đó mặc kệ Thanh Nguyên Tôn có hỏi như thế nào đi nữa, hắn chết sống gì cũng không nói ý nghĩa thật của cụm từ “không đi chung một đường” là như thế nào, mặc kệ Thanh Nguyên Tôn phỏng đoán là ý tốt hay ý xấu, hắn cũng không tin chỉ vì một câu không đáng tin cậy thế này mà một người có địa vị cao như Thanh Chủ lại đi hỏi tội hắn.
Nhận thấy hắn không muốn nói vân đề này nữa, Thanh Nguyên Tôn cười khẽ nói:
- Xem ra Ngưu Đô Thống cũng không làm đến được tình trạng “biết gì nói đó” rồi, nhưng đây cũng là chuyện rất thường tình, sau này ta và ngươi vẫn còn cơ hội tiếp xúc với nhau, khi đó ngươi sẽ biết bản cung là người như thế nào. Vào một ngày khác, nếu đúng dịp, bản cung sẽ đến dạo chơi U Minh Chi Địa, Ngưu Đô Thống có chào đón bản cung không?
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Điện hạ nói đùa, trong thiên hạ này điều là đất của vua, tất cả người dân trong thiên hạ này điều là thần tử, cho dù điện hạ muốn đi đâu cũng không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418474/chuong-3015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.