Chương trước
Chương sau
Bát Giới cảnh cáo một hồi, kết quả bên trong khe núi cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Bát Giới lắc đầu vui vẻ chạm rãi nghiêm mặt ngồi ngay ngắn. Hắn chắp tay trước ngực, lần nữa hiện ra dáng vẻ thánh khiết.

Rất nhanh, các loại bò sát trên vách núi vui sướng linh động, chúng dũng mãnh lao đến tất cả các nơi lớn nhỏ trong động. Không chỉ dừng lại ở đó, chung quanh núi còn thổi lên âm thanh xoàn xoạt, tất cả rắn lớn nhỏ, con nhỏ thì kích thước như ngón tay, con lớn thì to như cá xô nước, đủ loại màu sắc, tất cả đều nhúc nhích bò vào trong khe núi, tất cả đều chui vào bên trong động.

Đến cuối cùng, ở bốn phía, số lượng rắn vọt đến ngày càng nhiều. Hầu như tất cả rắn trên ngọn núi lớn này đều tập trung đến đây, quả thật chúng như thủy triều vọt đến, làm cho Bát Giới ngồi trên ngựa cũng có chút bất an. Tứ chi hắn đều là chằng chịt rắn rết bò qua.

Hoàng hôn buông xuống, bên trong khe núi lộ ra sắc màu u ám. “Xà triều” giống như con sóng cuồn cuộn, theo đó nhấc lên một cỗ gió tanh.

- Ta ra ngoài.

Bên trong khe núi nào đó vang lên tiếng nói sợ hãi của Ngọc La Sát.

Rất nhanh, từ động đó bầy rắn bắt đầu tách ra hai bên, lộ ra một con đường. Một bóng người chật vật không chịu nổi lảo đảo bước ra ngoài, không phải Ngọc La Sát thì còn có thể là người nào? Chỉ là tăng bào trên thân nàng đã sớm bị mồ hôi làm cho thấm đẫm rồi. Dáng người hiển nhiên lộ ra, thế nhưng cũng bẩn đến không chịu nổi. Trên người nàng dính đủ rêu xanh, cỏ cây, tóc dài tán loạn. Nàng nhìn bầy rắn xung quanh cuồn cuồn như thủy triều tùy thời đều muốn bao phủ lấy nàng, ánh mắt lại càng hoảng sợ, tư thái uyển chuyển rét run.

Nếu như lúc nàng có pháp lực thì sẽ không để mấy thứ này vào mắt.

Ngẩng đầu nhìn lên vách núi, chỉ thấy một mình Bát Giới cưỡi ngựa từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt hắn tràn ngập ý cười. Trên đỉnh đầu của hắn, vầng trăng lưỡi liềm tỏa sáng, cảnh tượng này mông lung lại tăng thêm vài phần ý thơ. Thế nhưng lúc này trong mắt Ngọc La Sát, Bát Giới lại giống như một tên ác ma khủng bố đến nhường nào.

Sau khi nàng chạy trốn khỏi hẻm núi một đoạn thời gian, sợ bị đuổi kịp nàng lại cố ý chuyển hướng, chạy ra khỏi cánh đồng hoang vui lại thấy một nhánh sông. Nàng quyết tâm gieo mình vào trong dòng sông chảy xiết, ôm lấy một khúc gỗ xuôi dòng va va chạm chạm trôi đi. Vốn tưởng rằng đã không còn ai có thể tìm thấy nàng, chỉ cần lẳng lặng chờ đời đến thời gian kỳ hạn phong ấn mất hiệu lực nàng sẽ có cơ hội thoát thân. Ai ngờ trong lúc vô tình ở dưới sông, nàng lại phát hiện ra hai con chim ưng đang bay lượn trên không trung. Ý thức được điều gì đó kỳ quặc, sau khi nàng phát hiện ra ngọn núi này thì quyết đoán buông tha thân gỗ khô, dốc sức liều mạng bơi trong dòng nước xiết lên bờ. Một đường chạy trốn vào trong núi rừng, tránh được sự theo dõi của hai con chim ưng kia. Lúc trốn vào trong khu vực nguy hiểm này, nàng không ngờ mình vẫn không thể thoát được ma trảo của Bát Giới, cuối cùng vẫn bị tìm ra.

Phí hết biết bao nhiêu sức lực, trả giá nhiều gian khổ như vậy thế nhưng kết quả vẫn là vậy. Ngọc La Sát có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Hầu như không kịp để suy nghĩ nhiều, Ngọc La Sát lập tức lảo đảo leo lên vách núi. Bên dưới bầy rắn bắt đầu mở đường cho nàng. Nàng có thể như ý chạy trốn trong con đường đầy rắn chạy về phía Bát giới. Trên vách đá đều là rêu xanh, mấy lần nàng bị trượt chân thiếu chút nữa té xuống.

Dốc sức liều mạng bò lên, eo vừa nhấc thẳng thì một cánh tay sạch sẽ đưa ra trước mặt nàng. Ngọc La Sát ngẩng đầu nhìn lên, đúng là Bát Giới đang đưa tay cho nàng, trên mặt đầy ý cười.

Ngọc La Sát chật vật, bẩn đến không chịu nổi cắn chăt5 răng, đặt tay mình trong tay hắn. Bát Giới dùng sức ôm nàng lên ngựa.

Hai người cùng cưỡi một con ngựa. Ngọc La Sát ngồi phía trước, Bát Giới ngồi phía sau cũng không chê nàng bẩn, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, điều khiển ngựa lao thẳng về phía trước.

Thân thể lạnh như băng áp vào một thân thể ấm áp đầy hoài bão, cái cảm giác ấm áp đột nhiên vớ được trong sự tuyệt vọng cô độc này làm cho Ngọc La Sát run rẩy bờ vai khóc nức nở. Nước mắt nàng chảy siết xuống, nắm chặt tay đánh lên đùi Bát Giới, nghẹn ngào khốc rống.

- Khốn kiếp! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!

Nàng phát hiện mình thật sự hết thuốc chữa rồi, lúc chạm phải tên hòa thượng hỗn đản này, bản thân nàng lại biến thành một cô gái nhỏ, dấu ngón tay sưng đỏ trên mặt nàng đã hoàn toàn biến mất. Đúng là tên khốn kiếp thật mà.

Bát Giới ôm nàng không tha. Vẻ mặt vui tươi hớn hở, tùy ý để nàng đánh.

Đi hết một dãy núi, đi ngang một đầm nước thì ngựa dừng lại. Bát Giới trở mình nhảy xuống ngựa, lại đưa tay ôm lấy Ngọc La Sát, đặt nàng trên mặt đất.

- Ngươi người bẩn quá rồi, xuống dưới rửa đi.

Bát Giới chỉ cái đầm nước cười nói.

Ngọc La Sát đưa tay lau khô nước mắt, lại nhìn hắn, mắng:

- Vô sỉ, có phải ngươi lại muốn nhìn ta cởi sạch!

Bát Giới hai hả cười nói:

- Cũng không phải chưa xem, xem một lần nữa cũng đâu mất gì. Nếu như ngươi cảm thấy ngươi chịu thiệt vậy thì bần tăng cùng ngươi ở một chỗ cởi đồ là tốt rồi. Dù sao người ta cũng đã bị ngươi làm bẩn.

Dứt lời, thì hắn bắt lấy tay Ngọc La Sát, cùng một chỗ nhảy vào trong đầm nước, vang lên một tiếng “rầm ào ào” bọt nước tung tóe văng khắp nơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.