Chương trước
Chương sau
Còn làm sao nữa?

Miêu Nghị ném Chiến Như Ý xuống đất, ra lệnh cho Tinh Nhi, Nguyệt Nhi lục soát hết đồ trên người nàng ta.

Ở trước mặt mọi người nên Miêu Nghị phải tị hiềm, hắn có thể đánh bại Chiến Như Ý nhưng nam nữ khác nhau, hắn không tiện sờ mó người nàng. Có một số việc hiện thực cay đắng, nếu là nữ nhân bình thường không có bối cảnh gì thì Miêu Nghị sờ cũng chẳng ai nói. Nhưng Doanh Thiên Vương sau lưng Chiến Như Ý không phải ăn chay, Miêu Nghị đã thắng, hắn không muốn gây thêm rắc rối cho mình.

Miêu Nghị cầm đồ của Chiến Như Ý xem xét, hắn nhếch mép thầm vui vẻ. Phát tài rồi, đồ đã vào tay hắn thì đừng hòng trả về. Đương nhiên đồ vật của công thì phải trả, còn thứ khác thì Miêu Nghị không trả, ai kêu nữ nhân này chủ động chạy tới khiêu khích.

Ban đầu Miêu Nghị không tự tin chiến đấu với Chiến Như Ý, năm xưa hắn đã đánh nhau với nàng, biết thực lực của nàng không thể khinh thường. Năm xưa Miêu Nghị thắng được vì Chiến Như Ý lơ là sơ sẩy, nàng không biết hắn đâm thương ra có uy lực bao lớn, quá bất ngờ nên bị hắn tổn hại nặng.

Ai biết lần này càng làm Miêu Nghị bất ngờ hơn, hắn thầm buồn cười. Chưa chính thức đánh mà đã bắt sống được Chiến Như Ý, Miêu Nghị không biết nên nói gì với nữ nhân này.

Đồ vật bị soát hết, Chiến Như Ý bị người lôi ra trói trên cột cờ, bên trên nửa trượng là Hắc Hổ Kỳ bay trong gió. Chiến Như Ý bị lột chiến giáp xuống treo trên cột cờ cao cao, gào khóc muốn tắt thở.

Đám quân nhân buồn cười nhìn, lúc trước nữ nhân này vênh váo cho dữ, muốn bọn họ gặp người Lam Hổ Kỳ phải đi đường vòng. Không ngờ miệng tiện nhanh chóng bị báo ứng, nàng bị treo dưới cờ xí Hắc Hổ Kỳ thị chúng. Muốn đánh mặt Hắc Hổ Kỳ nhưng không thành công, kết quả tự vả mặt mình. Thú vị, chuyến này Lam Hổ Kỳ mất hết mặt mũi.

Người không ra ngoài xem cuộc chiến liền chạy tới hỏi người đã đi ra ngoài: Chuyện gì vậy? Là đại thống lĩnh bắt người sao?

Dương Khánh đứng ngoài sân chắp tay sau lưng nhìn một lúc, nghiêng đầu thở dài với Dương Triệu Thanh đứng cạnh mình:

- Thủ đoạn của đại nhân quá cực đoan, cấp trên không cho giết Chiến Như Ý nhưng đại nhân làm vậy là muốn ép chết nàng ta.

Dương Triệu Thanh không đồng ý.

Nhìn Chiến Như Ý bị treo trên cao khóc đứt ruột, Tuyết Linh Lung kéo lại Từ Đường Nhiên chắp tay sau đít đi trở về.

Nàng chỉ vào Chiến Như Ý chật vật khóc trên cột cờ, nghi hoặc hỏi:

- Đại nhân, Chiến Như Ý bị sao vậy? Thua trong tay đại thống lĩnh sao?

Từ Đường Nhiên nghe hỏi thì buồn cười quay đầu nhìn bóng bị treo trên cột cờ:

- Đại thống lĩnh là ai? Là người lăn lộn trong sóng gió, lật tay là mây úp tay là mưa. Nữ nhân này không biết tự lượng sức mình dám chạy tới kiếm chuyện với đại thống lĩnh. Năm xưa ở đất Luyện Ngục đã không đỡ nổi một thương của đại thống lĩnh, suýt mất mạng còn không nhớ bài học suốt đời, dám chủ động đưa lên cửa. Lần này nàng ta càng xui xẻo, không có cả tư cách đánh với đại thống lĩnh đã bị đại thống lĩnh hạ gục, còn muốn người Hắc Hổ Kỳ thấy bọn họ phải đi đường vòng, giờ thì lớn chuyện. Đại thống lĩnh trực tiếp cột nàng ta trên cột cờ Hắc Hổ Kỳ thị chúng, nói ra câu nào thì bắt nàng ta nuốt lại câu đó, đánh mặt kiểu này sợ là suốt đời nàng ta không còn mặt mũi gặp người. Đại thống lĩnh chơi chiêu này quá ác, chậc chậc.

Tuyết Linh Lung lấy làm lạ hỏi:

- Không có cả tư cách đánh nhau đã bị hạ gục là sao?

Từ Đường Nhiên không trả lời ngay, gã móc tinh linh báo tin ra, đọc sơ rồi nhíu mày nói:

- Phu nhân, có chuyện gì chờ lát nữa nói, ta đi chỗ đại thống lĩnh một chuyến.

Từ Đường Nhiên bước nhanh đi, Tuyết Linh Lung đi theo tiễn gã ra ngoài cửa viện.

Không lâu sau một đám người rầm rộ từ bầu trời xa bay tới, cờ hiệu là Lam Hổ Kỳ.

Hơn ba vạn người từ trên trời giáng xuống lơ lửng ngoài đại trận phòng hộ, bộ dáng giương cung bạt kiếm đến cứu người. Bọn họ không ngờ đại thống lĩnh nhà mình sẽ gặp chuyện như vậy, bị treo trên cột cờ Hắc Hổ Kỳ khóc ròng rã.

Đám quân nhân Hắc Hổ Kỳ trong trận phòng hộ đang chờ sẵn, nhiều người vẻ mặt giễu cợt chỉ trỏ người Lam Hổ Kỳ, dường như không sợ bọn họ đông người. Đúng là không phải sợ gì, cái gọi là bắt giặt thì bắt vua trước, thủ lĩnh Lam Hổ Kỳ đã làm con tin của họ, ai dám đụng vào?

Đám người Khang Đạo Bình triệu tập người tới không chịu nổi, bọn họ không ngờ Miêu Nghị làm ác như vậy, nếu biết sớm đã không kéo đông người tới. Để người Lam Hổ Kỳ thấy cảnh này thì về sau Chiến Như Ý làm sao đứng vững trong Lam Hổ Kỳ đây?

Toàn bộ người Lam Hổ Kỳ nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ tức tối không chịu nổi, Lam Hổ Kỳ đã mất hết mặt mũi.

- Ngưu Hữu Đức hiếp Lam Hổ Kỳ ta quá đáng!

- Thật tình, ài, gây sự cái gì trời, không có bản lĩnh thì đừng có chạy tới quấy!

Toàn bộ Lam Hổ Kỳ ‘xấu hổ không chịu nổi’, đủ thứ ý kiến. Có chỉ trích Hắc Hổ Kỳ khinh người quá đáng, có trách móc Chiến Như Ý. Càng khiến người tức tối là Chiến đại thống lĩnh khóc lóc mãi không có chút khí phách kiên cường. Người phe Lam Hổ Kỳ ước gì có thể bắn tên đâm chết Chiến Như Ý, xong hết mọi việc.

Khang Đạo Bình hét to một tiếng trấn áp người phe ta xôn xao:

- Đủ rồi!

Khang Đạo Bình quát hướng đại trận phòng hộ:

- Người Miêu Nghị nghe đây, thả đại thống lĩnh chúng ta ra ngay, nếu không đừng trách chúng ta công phá đại trận!

- Thả người!

- Thả người!

- Thả người!

Hơn ba vạn người thi pháp rống to, thanh âm chấn động thiên địa, làm mặt đất rung rinh bốc bụi mù, khí thế kinh người.

Đệ tử Lục Chỉ Môn hai bên bờ sông tim đập chân run, cảm giác đại chiến sắp bùng nổ, sợ mình bị vạ lây.

Trong đại trận phòng hộ vang lên giọng Từ Đường Nhiên ung dung nói:

- Người đâu, đưa roi lên, bên ngoài la một tiếng thì quất một roi vào người trên cột cờ.

Một câu làm ba vạn đại quân ngoài trời im thin thít. Nếu trực tiếp làm thịt Chiến Như Ý thì thôi, treo thủ lĩnh của họ lên đánh ngay trước mặt bọn họ thì họ biết đút mặt vào đâu?

Quả nhiên một tiểu tướng cầm roi bay tới bên cạnh Chiến Như Ý treo trên cột cờ, huơ roi chờ người bên ngoài lại gào.

Từ Đường Nhiên chậm rãi nói:

- Người bên ngoài nghe đây, đừng trách chúng ta không cho các ngươi cơ hội. Đại quân Hắc Hổ Kỳ đang trên đường về, bây giờ các ngươi không đi thì chút nữa muốn đi cũng đi không được. Các ngươi đang tụ tập bè lũ khiêu khích quân ta, lát nữa chúng ta có phản kích bao vây tiêu diệt các ngươi cũng không ai bắt bẻ gì được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.