Chương trước
Chương sau
Chiến Như Ý lại tức giận quát:

- Ngưu Hữu Đức, có giỏi thì so tài đàng hoàng với ta đi!

Đột nhiên một luồng sáng xanh bắn ra từ khe hở lưới Đánh Không Lạn bám vào người Hắc Thán, xâm nhập vào khe hở chiến giáp.

Hắc Thán rùng mình. Miêu Nghị hết hồn, hắn vội lướt qua hỗ trợ vỗ chưởng vào người Hắc Thán, định loại trừ ánh sáng xanh xâm nhập vào người nó.

Hắc Thán ngửa đầu rống:

- Grào!

Người Hắc Thán bốc mây mù, các tia điện lấp ló trong mây, tiếng đì đùng không ngớt.

Miêu Nghị tốt bụng muốn hỗ trợ bị điện giật run rẩy, hắn vội tách ra, vung cánh tay tê rần.

Chiến Như Ý trong quả cầu đỏ to hét chói tai như bị rắn cắn:

- A!

Mọi người xoe tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Tia điện lượn lờ quanh thân Hắc Thán, nó ôm quả cầu đỏ to lắc lư điên cuồng làm người ở bên trong va chạm thùng thùng. Tia điện lượn lờ trên bề mặt quả cầu đỏ to.

Đám người Khang Đạo Bình tim đập chân run nhìn, tức giận quát:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi dám! Mau thả đại thống lĩnh của chúng ta ra!

Bất đắc dĩ bọn họ bị nhiều mũi tên chĩa vào không dám đến gần, chỉ có thể đứng xa sốt ruột gào thét.

Đám Dương Khánh nhìn nhau, mắt Diêm Tu lóe tia ngạc nhiên, không ngờ Hắc Thán còn có bản lĩnh này.

Người của Hắc Hổ Kỳ nhìn mà thầm kinh thán. Đại thống lĩnh của chúng ta có nền móng sâu thật, một đống pháp bảo, tọa kỵ cũng bất phàm,

Mắt Dương Triệu Thánh lóe tia ngạc nhiên, không lẽ Hắc Thán cũng tu luyện công pháp Cửu Trọng Thiên? Nhưng xem bộ dạng thì không giống, công pháp Cửu Trọng Thiên không có công năng nuốt mây phun sương.

Miêu Nghị cũng rất ngạc nhiên. Hắn chỉ biết trước kia Hắc Thán có thể cưỡi mây lướt gió, không sợ tia chớp trong mây mù, nhưng hắn không ngờ mấy năm trôi qua Hắc Thán tăng bản lĩnh lên, có thể khống chế sử dụng tia chớp. Nhiều năm cho Hắc Thán ăn Kết Đan coi như không uổng phí, Miêu Nghị đã đánh giá thấp thần thông thiên phú của nó.

Dương Khánh hợp thời truyền âm nhắc nhở:

- Đại nhân, không giết Chiến Như Ý được, nếu không khó mà ăn nói với cấp trên.

Miêu Nghị lấy lại tinh thần, Chiến Như Ý ở trong quả cầu đỏ to đã không tiếng động, bị Hắc Thán ném va đập trong quả cầu giờ bị nó điện giật lâu hơn nữa sẽ bị điện chết. Miêu Nghị cũng muốn làm thịt Chiến Như Ý nhưng cấp trên đã ra lệnh, quân lệnh như núi, hắn không gánh nổi hậu quả kháng mệnh.

Miêu Nghị hét lên:

- Béo tặc, đủ rồi!

Hắc Thán lập tức ngừng lắc quả cầu, ngoái đầu nhìn Miêu Nghị một cái, tia điện yếu dần rồi biến mất, mây mù trên người nó dần bị hút vào trong cơ thể. Miêu Nghị phát hiện Hắc Thán chịu thiệt, Chiến Như Ý phóng ra ánh sáng xanh vẫn đang xâm thực ảnh hưởng đến nó. Mắt Hắc Thán lộ rõ tia sợ hãi, người run rẩy, thân thể khổng lồ nhưng run cầm cập như chuột nhỏ kinh hoàng.

Mới rồi Hắc Thán chỉ theo bản tính có thù sẽ trả, nó điên cuồng trả thù vậy thôi.

Thấy Hắc Thán bị hại chọc giận Miêu Nghị, nó và hắn là tình cảm trải qua sống chết, sao hắn chịu nổi Hắc Thán chịu thiệt, hắn phải bênh vực nó.

Miêu Nghị lật tay móc ra một cái bình thủy tinh, bên trong đựng chất lỏng màu lục lấp lóe ánh sáng lục. Miêu Nghị đứng trên quả cầu đỏ to bị Hắc Thán kiềm chặt, hắn mở nắp bình, thi pháp điều khiển một luồng sáng xanh chui vào khe hở lưới của Đánh Không Lạn, cái này gọi là lấy răng trả răng.

Đám người Khang Đạo Bình sợ tái mặt, sốt ruột quát ngăn lại:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi dám!

Có người nhanh chóng móc tinh linh ra lắc, triệu tập người của Lam Hổ Kỳ lại.

Phe Hắc Hổ Kỳ thì trợn mắt há hốc mồm, mợ ơi, rót nguyên bình vào thì chết Chiến Như Ý rồi.

Có người thầm xót của, một bình nhỏ có giá trị lớn, trả thù thế này hơi lỗ, dù sao người đã rơi vào tay mình.

Miêu Nghị đổ hết chất lỏng màu lục trong bình mới giẫm chân, trong quả cầu đỏ to có tiếng thút thít thần kinh hoảng loạn.

Hắc Thán phát ra tiếng nức nở rụt rè sợ hãi thả quả cầu đỏ to ra:

- Hí…

Miêu Nghị thu Hắc Thán vào túi thú, không đến lúc bất đắc dĩ thì hắn không muốn để người ta thấy hắn thi triển Tinh hỏa quyết hóa giải thất tình lục dục.

Thu Hắc Thán xong Miêu Nghị bấm chỉ quyết chỉ một cái, Đánh Không Lạn răng rắc giải tỏa, đổ ngược ra, nó thu nhỏ treo trên chiến giáp của hắn.

Miêu Nghị nhìn Chiến Như Ý lại lộ mặt, hắn sững sờ, mọi người xoe tròn mắt.

Chiến mỹ nhân lúc này chật vật không lời nào tả xiết. Chiến giáp xốc xếch, mũ giáp treo trên vai, mặt sưng đen, tóc rối xù. Chiến Như Ý ôm chân khóc ướt mặt, không biết chuyện gì làm nàng đau buồn như vậy.

Một đại mỹ nhân xinh đẹp trở thành bộ dạng thế này, bị điện giật khiến mọi người sắp không nhận ra.

Chiến Như Ý chật vật đến không nhận ra cũng đành thôi, tiếng khóc từ nức nở biến thành gào rú, khóc đứt gan đứt ruột như chết phụ mẫu.

Chiến Như Ý ôm chân có vẻ nàng không muốn khóc, mấy lần muốn đứng dậy chộp vũ khí lơ lửng bên người nhưng khó nén nỗi lòng, bi thương khóc đến nỗi bằng và tu vi của nàng hết sức ức chế cũng không đè nén nổi. Miêu Nghị đổ thuốc hơi nhiều.

Hỉ là lam, nộ là đỏ, ai là lục, sợ là xanh, yêu là tím, ác là đen, dục là cam.

Mọi người nhận biết thứ Miêu Nghị đổ lên người Chiến Như Ý là gì. Màu lục là ‘ai’ trong thất tình lục dục, nguyên một bình ‘ai’ hóa lỏng đổ lên người Chiến Như Ý. Phải tốn bao nhiêu Nguyện Lực Châu mới lấy ra được nhiều chất lỏng như thế, Chiến Như Ý không khóc đến chết mới lạ.

Miêu Nghị giơ tay chộp, bảo thương của Chiến Như Ý bị thu vào trữ vật thủ trạc của hắn. Miêu Nghị tiến lên trước bóp cổ Chiến Như Ý xách lên, nhanh chóng phong tu vi của nàng lại. Miêu Nghị xách cổ Chiến Như Ý như gà con, hắn xoay người trở về Lục Chỉ tinh.

Đám người Khang Đạo Bình sốt ruột rống to:

- Ngưu Hữu Đức, mau thả đại thống lĩnh của chúng ta ra!

Tiếng hừ lạnh của Miêu Nghị quanh quẩn trong trời sao:

- Nếu còn dám xông lại thì bắt hết cho ta!

Từ Đường Nhiên lập tức vung tay lên.

Tình thế mạnh hơn người, thấy đám đông áp sát làm đám người Khang Đạo Bình phải câm miệng, giận mà không dám nói gì.

Đa số người lục tục theo Miêu Nghị quay về Lục Chỉ tinh.

Đám người Bạch Lan chưởng môn Lục Chỉ Môn nhìn nhau, thầm líu lưỡi. Chưa đánh nhau được bao lâu, Chiến Như Ý đại thống lĩnh Lam Hổ Kỳ chủ động chạy tới khiêu khích chớp mắt bị Ngưu đại thống lĩnh bắt sống, nghe nói vị này là ngoại tôn nữ của Doanh Thiên Vương, Ngưu đại thống lĩnh to gan hết sức.

Đoàn người vừa về trận phòng hộ Phi Hồng liền bước nhanh theo sau Miêu Nghị, đám người Dương Khánh theo cùng. Không biết Miêu Nghị xách cổ Chiến Như Ý khóc sướt mướt sẽ giải quyết nàng thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.