"Khà khà khà ——" Chú lùn cười ngoác miệng, cười rùng rợn.
Sợ đi, khóc đi.
Nó rất thích thưởng thức bộ dáng hoảng sợ trước khi chết.
Nghĩ đến đây, chú lùn cười ngày càng lớn, đột nhiên tiếng cười tắt hẳn, như là gà bị bóp cổ, tất cả âm thanh đều bị kẹt lại.
Nó phát hiện mình bị kẹt cổ chỗ cửa ra vào.
Vị chủ phòng này không những không sợ sệt, mà còn thiếu kiễn nhẫn, như là đang đối diện với mấy tên đa cấp bán bảo hiểm.
"Nè nè, chờ chút."
Chú lùn cảm thấy như cổ mình sắp bị gãy, nó vội vã chặn cửa lại, để khe cửa đừng nhỏ đi nữa.
Nhưng mà chủ phòng thoạt nhìn ốm yếu nhưng vẫn không nhúc nhích, vẫn vững vàng nắm tay nắm cửa.
Mồ hôi chú lùn như mưa tuôn.
Nếu như cái khe nhỏ thêm một xíu là đầu hắn sẽ rớt xuống đất đó!
Nó vội vàng chen vô trong phòng, vất vả chen vào xong nhưng lại bởi vì sức quá mạnh nên lăn quay ra đất.
Không còn.
Không còn bầu không khí khủng bố kia nữa.
Chú lùn đang muốn bò dậy thì bị người ta xách lên từ sau.
Thẩm Đông Thanh nắm cổ nó, biểu cảm có chút không hiền lành: "Cậu có biết là đêm khuya không thể làm phiền người khác không?"
Đương nhiên tên lùn này không biết, nó còn tưởng Thẩm Đông Thanh là người bình thường, nhe răng ra uy hϊếp: "Ta muốn ăn não của mi."
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: "Ồ?"
Chú lùn cười hì hì, miệng kéo ra như quả bóng rổ, cắn về phía Thẩm Đông Thanh.
Nếu như bị đống răng này chạm đến thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nhan-loai-tan-tam-lai-co-viec-lam/3951145/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.