Chương trước
Chương sau
Edit: Bae Jim.
***
Tôn Trừng trở về từ nhà tang lễ, thấy chỗ Tạ Viễn chỉ còn một mình viễn trình thì nhíu mày: "Hai người kia đâu?"
"Bọn họ về trước rồi, kết quả thế nào?" Viễn trình chờ mong.
Tôn Trừng nói: "Đúng là đã hoả táng."
"Biết thế tôi về cùng bọn họ cho xong." Viễn trình luôn là nghĩ sao nói vậy, ảo não than thở.
Hắn ở đây đợi hai tiếng đồng hồ trong lo sợ, vừa phải đề phòng Tạ Viễn có vấn đề, vừa sợ Chương Trình Quyên không chịu nổi muốn tới tìm Tạ Viễn rồi thuận tay giết mình luôn, kết quả cuối cùng vẫn là thất vọng, thà không có kết quả còn hơn.
Tôn Trừng thần sắc lạnh lùng: "Bọn họ chỉ ăn may thôi, nhỡ đâu không hoả táng thì sao? Chuyện này phải nghiệm chứng, chẳng qua bọn họ có tôi nên mới lười biếng, không kết quả không có nghĩa là vô dụng."
Viễn trình phối hợp "ừ" một tiếng có lệ.
"Chúng ta cũng trở về thôi." Tôn Trừng nói.
Tôn Trừng cùng viễn trình ngồi chuyến xe buýt tiếp theo trở về.
Đêm đã khuya, xe buýt phóng nhanh trên đường cao tốc, xuyên qua bóng tối vô biên vô hạn, bên trong xe tối đen yên tĩnh, có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở đều đều của hành khách đang say ngủ, Tôn Trừng đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần sửa sang lại cốt truyện, chợt thoáng nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ vụn.
Tôn Trừng vẫn luôn cảnh giác, đột nhiên trợn mắt, từ trong túi lấy phật châu mà Văn Vô Sinh cho hắn ta.
Môt trong năm hạt châu đã nứt, từ trong khe hở đó lóe ra một tia phật quang túc mục trang nghiêm, nhưng chỉ giây lát đã biến mất tăm, viên phật châu đó cũng ảm đạm thành một quả cầu pha lê trong suốt.
Hạt châu này đã hỏng.
Tôn Trừng sắc mặt đột ngột biến đổi, lập tức bật dậy, kiểm tra kỹ càng từng ngóc ngách trên xe, hắn ta vừa quay đầu, xuyên qua cửa sổ xe thì thấy một vết máu trộn lẫn mủ dịch sền sệt như nhựa đường.
Xe tiến về phía trước, dấu vết kia cũng chảy theo, càng chảy càng gần.
Nữ quỷ đang đuổi theo xe!
Tôn Trừng vội vàng vọt tới ghế điều khiển, kéo quần áo tài xế, lạnh giọng hỏi: "Còn bao lâu mới đến?!"
Tài xế khiếp sợ, ổn định tay lái: "Mày điên à?"
"Tôi khuyên ông mau trả lời tôi."
Tài xế bị ánh mắt Tôn Trừng dọa sợ, vội nói: "Còn bảy tám phút nữa! Lập tức đến nơi!"
Tôn Trừng cầm bốn viên phật châu còn sót lại, sắc mặt khó coi: "Nhanh lên!"
Trên viên phật châu thứ hai cũng nhanh chóng rạn nứt, Tôn Trừng bảo trì bình tĩnh, mở di động bấm thời gian, một viên phật châu từ khi bắt đầu rạn nứt đến hoàn toàn vỡ hỏng chỉ chưa đầy hai phút, nói cách khác bốn viên còn sót lại chỉ đủ để hắn ta chống đỡ không đến mười phút.
Hiện tại hắn ta không thể xuống xe, xuống xe chính là tìm chết, nhưng bốn viên phật châu căn bản không thể đợi được xe đến trạm, huống chi là sau khi đến nơi...
Hắn ta muốn phật châu.
Tôn Trừng quay đầu, nhìn về phía viễn trình ở ghế sau vừa bị mình đánh thức.
...
[Đồng đội viễn trình đã tử vong.]
[Chúc mừng người chơi "Văn Nhân Cốt" thành công giải mã toàn bộ cốt truyện, bởi vì phần này không có trong yêu cầu qua cửa, cho nên không thể chia sẻ cốt truyện cho toàn đội, xin các vị người chơi chú ý, tiến độ trò chơi sẽ trực tiếp đẩy đến kết cục.]
Chu Duẫn còn chưa thể phản ứng lại sau cú sốc từ âm thanh trò chơi nhắc nhở đã bị lời nhắc tiếp theo làm cho hoàn toàn chấn động.
Cậu còn chưa sắp xếp cốt truyện cho rõ ràng, thậm chí còn không rõ đâu là manh mối đâu không phải, Văn Vô Sinh đã giải mã toàn bộ...
Toàn bộ...
Phó bản nói rõ ràng chỉ cần sống sót thì sẽ qua cửa...
Cmn.
Âm thanh trò chơi nhắc nhở: [Người chơi hãy sống qua bóng tối cuối cùng trước bình minh...]
Văn Vô Sinh nhìn giờ trên di động, bốn giờ năm mươi phút sáng, đang là giữa hè, nhiều nhất nửa tiếng nữa trời sẽ sáng.
Chu Duẫn nhạy bén bắt được điều gì đó từ câu nhắc nhở.
Văn Vô Sinh từng nói "mỹ nhân ngư muốn có một khoảnh khắc đẹp nhất trước khi biến mất", mà âm thanh trò chơi nhắc nhở cũng nói "bóng tối cuối cùng trước bình minh"...
Một tiếng "rắc" cực nhỏ từ trên cổ Chu Duẫn truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của cậu, Chu Duẫn lập tức cúi đầu, lúc trước cậu sợ năm viên phật châu lọt khỏi túi bèn xâu thành chuỗi tròng lên cổ, bây giờ...
Chu Duẫn vội la lên: "Ông chủ! Phật châu nứt rồi! Có quỷ!"
"A!!!" Trong đám người vây quanh cổng tiểu khu có một người kinh hãi thét chói tai, chỉ xuống mặt đất, "Chỗ đó!!!"
Trên mặt đất, một vệt mủ dịch rõ mồn một như rắn trườn chảy tới chỗ Văn Vô Sinh cùng Chu Duẫn, trong chớp mắt đã bò đến bên chân Chu Duẫn, khoảnh khắc nó sắp chạm vào cậu bỗng nó bị bật ra một khoảng do phật châu.
Lại là một tiếng phật châu vỡ vụn thanh thúy nhỏ bé.
Văn Vô Sinh túm Chu Duẫn chạy. Thể chất Chu Duẫn chiêu quỷ, xem ra vào phó bản vẫn là mục tiêu hàng đầu của quỷ quái.
Trên mặt đất phía sau, vệt mủ dịch không thể cắt đuôi được, Văn Vô Sinh đã biết nữ quỷ sẽ dịch chuyển liên tục từ lâu, cho nên cũng không hy vọng có thể trốn thoát bằng cách chạy.
"Ông chủ, làm sao bây giờ?!" Chu Duẫn vội la lên.
Chỉ ba bốn phút ngắn ngủn, phật châu trên cổ cậu đã nát ba viên, theo cái tốc độ này, bọn họ căn bản không có khả năng chống đỡ được đến hừng đông!
"Biết thế không đưa cho bọn hắn!" Chu Duẫn nói.
Văn Vô Sinh không nói, giữa hai ngón tay kẹp một viên phật châu, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vệt mủ dịch trên mặt đất, ngay lúc vệt mủ dịch dịch chuyển tới gần Chu Duẫn, anh không chút do dự ném viên phật châu ra.
Phật châu dường như đụng phải thứ gì đó ở giữa không trung, tức khắc vỡ vụn, phật quang tỏa sáng.
Vệt mủ dịch trên mặt đất lập tức bắn ra sau, tiếng xèo xèo ăn mòn vang lên ở vị trí nữ quỷ.
"Có tác dụng!" Chu Duẫn vui vẻ nói.
"Chạy theo tôi."
Văn Vô Sinh vừa nói vừa nhìn chằm chằm thời gian trên di dộng, hai phút, một viên phật châu ước chừng có thể bị động ngăn cản công kích của nữ quỷ hơn một phút, nếu chủ động ném phật châu, có thể giữ chân nữ quỷ hơn hai phút.
Chưa đầy ba phút.
Nhiều nhất vẫn còn hơn hai mươi phút trước hừng đông.
Chu Duẫn hiển nhiên cũng đang tính đến đây, nói: "Ông chủ, chúng ta vận khí tốt có thể chống đỡ được đến hừng đông!"
Khi Văn Vô Sinh phát phật châu có nói tổng cộng có hai mươi viên, cho bọn họ mỗi người năm viên.
Cậu còn thừa hai viên, Văn Vô Sinh ném một viên, hẳn là còn thừa bốn viên.
Cũng chính là sáu viên, một viên có thể kéo dài hơn hai phút, sáu viên là hơn mười phút, rất có hy vọng, chỉ cần Văn Vô Sinh mỗi viên đều có thể đánh trúng nữ quỷ.
Văn Vô Sinh lại ném ra một viên, trong lúc nữ quỷ lặng lẽ tới gần bỗng nhiên dừng lại, giữ chặt Chu Duẫn, Chu Duẫn nói: "Làm sao vậy?"
"Giơ tay." Văn Vô Sinh nói.
Chu Duẫn mờ mịt làm tư thế đỡ hoa cẩn thận, Văn Vô Sinh móc ra hai chuỗi phật châu trong túi áo gió, bỏ vào trong tay Chu Duẫn.
Chu Duẫn nhìn chuối phật châu ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi viên, nhất thời trọn trừng mắt.
"Anh lấy đâu ra đấy?!"
"Nhặt được của rơi tạm thời đút túi" Văn Vô Sinh nói, "Kỹ năng sinh tồn."
Chu Duẫn: "... Anh còn lừa tôi!"
Lúc trước phát phật châu, cậu còn cảm thấy ông chủ quá sòng phẳng quá lương thiện, chơi trò chơi cũng chia sẻ với người xa lạ, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực.
Chu Duẫn nhìn một đống phật châu trong tay, lập tức quên cả khẩn trương, chỉ cần tỉ lệ Văn Vô Sinh ghi bàn có thể đạt tới một phần hai, nhiều phật châu như này giúp bọn họ kéo dài được tới hừng đông hoàn toàn không thành vấn đề.
"Cậu cầm đi, giấu kỹ trong túi," Văn Vô Sinh nói ngắn gọn, "Cảnh giác Tôn Trừng, thấy hắn ta thì phải trốn đi. Nếu còn sức thì chạy tới bệnh viện Bình An. Đừng đi phương tiện giao thông, dễ xảy ra chuyện."
Văn Vô Sinh để lại cho mình bốn, năm viên, dư lại đều giao cho Chu Duẫn, anh không chờ Chu Duẫn, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, Chu Duẫn ngây ngẩn cả người, Văn Vô Sinh trong chớp mắt đã kéo dãn khoảng cách mấy chục mét với cậu, Chu Duẫn lúc này mới nhận ra, vội đuổi theo, vừa đuổi vừa hoảng hốt hét: "Anh làm sao đấy!!"
"Ông chủ, anh mau quay lại cho tôi!!"
Văn Vô Sinh để lại cho cậu mười mấy viên xong mặc xác cậu, một viên ngăn cản được hơn một phút, cậu chống đỡ được đến hừng đông thì không thành vấn đề, nhưng Văn Vô Sinh chỉ lấy ít như vậy căn bản không đủ.
Hơn nữa hai người ở cùng nhau thì chỉ mất một viên phật châu, nếu tách ra chính là mất hai viên. Nữ quỷ tàn sát bốn phía xong khẳng định có năng lực phân thân, có thể tách ra truy sát người, nếu không viễn trình cùng Tôn Trừng bên kia cũng không thể gặp nguy hiểm cùng lúc với bên này.
Như vậy tính thế nào cũng là lỗ vốn. Vốn dĩ cậu và Văn Vô Sinh đều có thể rời phó bản mà không tổn hại lông tóc, nhưng hiện tại ông chủ cậu chạy mất rồi!
Chu Duẫn lo lắng không thôi nhưng lại đuổi không kịp, đành phải mặc niệm trong lòng lời dặn dò của Văn Vô Sinh, làm theo lời anh nói.
Văn Vô Sinh giải mã toàn bộ cốt truyện, khẳng định anh đã biết điều mà cậu không biết.
Văn Vô Sinh nhắc nhở không quá vài phút, Tôn Trừng liền xuất hiện trong tầm nhìn của Chu Duẫn, Chu Duẫn luôn nghe lời lại nhanh trí, lập tức nghiêng người trốn ra sau cái thùng rác to đùng, ngừng thở, không nhúc nhích.
Mắt cậu đã thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy rõ ràng người đi tới.
Tôn Trừng phóng nhanh trên con đường không một bóng người, trên áo lông trắng dính đầy máu không biết của ai, lại là từng tảng máu lớn loang lổ, Chu Duẫn cảm thấy hình ảnh này có hơi quen mắt.
Cậu nhớ tới dấu tay máu ghê người trên quần áo Tôn Trừng tối hôm qua.
Trái tim Chu Duẫn nhảy dựng, đây chỉ là chơi game kinh dị mà đã như vậy, nếu thật sự gặp được chuyện đe dọa tánh mạng, một kẻ như Tôn Trừng chẳng phải sẽ giết người không ghê tay để bảo toàn mạng sống của mình sao?
Hắn ta lại còn xuất thân từ Linh giáo.
Thảo nào ông chủ bảo cậu ngàn vạn phải trốn tránh Tôn Trừng, nếu gặp phải Tôn Trừng, kết cục của cậu tuyệt đối không tốt hơn viễn trình là bao.
"Văn Nhân Cốt? Tiểu Chu, hai người ở đâu?"
Tôn Trừng vừa chạy vừa cao giọng gọi hai người.
Trong lòng Chu Duẫn biết rõ hắn ta gọi bọn họ là vì muốn cướp phật châu.
Chu Duẫn không rên một tiếng, co mình lẩn trốn, Tôn Trừng hoàn toàn không phát hiện.
Tôn Trừng chỉ còn ba viên Phật châu, tay nắm chặt thành quyền.
Hắn không thể ngay cả phó bản tân thủ cũng không qua được.
Hắn phải tìm được Văn Nhân Cốt.
Hắn có thực lực, tuyệt đối có thể dẫn dắt toàn đội, tự dưng lòi ra Văn Nhân Cốt, nếu không nào có nhiều chuyện như vậy!
Một viên cảnh sát tuần tra cầm đèn pin đi qua, thấy hắn ta chạy trên phố, cảnh cáo: "Cậu kia mau về nhà ngay! Bên ngoài hiện tại không an toàn!"
Tôn Trừng ánh mắt hơi lóe, bỗng dưng dừng bước, nhân lúc cảnh sát chưa đề phòng chợt giơ khuỷu tay bổ xuống, cảnh sát té xỉu trên mặt đất, Tôn Trừng cướp lấy súng giắt trên eo hắn, tiếp tục chạy về phía trước.
Vệt mủ dịch phía sau như âm hồn không tan.
...
Tôn Trừng đuổi theo vệt mủ dịch trên mặt đất, chạy tới phụ cận bệnh viện Bình An.
Nữ quỷ đuổi theo Văn Nhân Cốt có lưu lại dấu vết, sau khi khô thì cực kỳ bắt mắt, vừa vặn có thể nhắc nhở cho hắn Văn Nhân Cốt đi đâu.
Hắn lần theo dấu vết tìm tới.
Viên phật châu cuối cùng bắt đầu xuất hiện vết rạn, Tôn Trừng tim đập như nổi trống.
Bệnh viện Bình An? Văn Nhân Cốt bọn họ vì sao đến nơi này?
Văn Nhân Cốt gặp may mắn phá giải toàn bộ cốt truyện, hắn hẳn là biết chân tướng câu truyện, hắn xuất hiện ở chỗ này, chứng tỏ bệnh viện Bình An chính là địa điểm mấu chốt.
Vệt mủ dịch ở ngay bên chân hắn, như một cái bóng.
Bóng tối cuối cùng trước bình minh...
Nữ quỷ một đêm điên cuồng giết chóc...
Nữ quỷ không gặp Tạ Viễn...
Kết cục <Hai Cái Tôi>...
Bệnh viện Bình An có gì...
Tôn Trừng kinh hãi.
[Người chơi "Thần Chuẩn" giải mã mấu chốt cốt truyện một.]
Thần Chuẩn là ID trò chơi của Tôn Trừng.
Khoảnh khắc viên phật châu cuối cùng hoàn toàn vỡ nát, quần áo Tôn Trừng bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa nho nhỏ trước hết liếm lên cánh tay Tôn Trừng.
Tôn Trừng biết lửa này đổ nước vào cũng vô dụng, trực tiếp chạy vào bệnh viện Bình An, hắn chỉ cần vào nhà xác đập nát thi thể Uông Đình thì sẽ toàn thắng, trình độ giải mã này hắn tuyệt đối là cận chiến đi trước toàn sever, đứng đầu cũng không phải là không thể.
Hắn chịu đựng cơn đau rát càng ngày càng đòi mạng, chạy xuống tầng hầm trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người.
Nơi đó, lối đi nhỏ trống rỗng có một người phụ nữ dáng người yểu điệu.
Khuôn mặt người phụ nữ đối diện với khung cửa sổ sạch sẽ bóng loáng, cứng đờ đứng đó không nhúc nhích, chỉ một cái bóng cũng khiến cho người miên man bất định.
Người phụ nữ vô cùng thanh thuần, hàng mi dài nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại không có nửa phần thần sắc, môi cô tái nhợt như tờ giấy, trên làn da trắng bệch hơi kết băng sương, sương đang tan ra, từng chút hóa thành bọt nước trong suốt, chơi đùa cùng những sợi lông tơ trên mặt cô.
Cả người cô cũng dần dần từ tử khí trầm trầm như băng, biến thành mềm mại tươi mát như nước.
Cửa sổ quay về hướng đông, một tia sáng mỏng manh chiếu tới.
Bình minh đến rồi.
Ánh sáng thoáng chốc rải lên đôi mắt người phụ nữ, cô như được giải huyệt, cuối cùng cũng có thể hoạt động, cô khẽ quay đầu, ánh sáng nơi đáy mắt còn chưa tan đi, lại thấy được họng súng chĩa thẳng vào mình.
"Không! Đừng giết tôi! Tôi là người!"
"Cô là quỷ!"
Thời khắc nhìn thấy người phụ nữ đó, ngọn lửa trên người Tôn Trừng vụt tắt.
Hết thảy đều kết thúc.
Tôn Trừng cười, định bóp cò súng kết thúc tất cả, bỗng nhiên trong bóng tối phía sau có người giơ chân đá bay súng của hắn.
Súng văng ra ngoài, "cốp" một tiếng nện xuống nền gạch, mu bàn tay Tôn Trừng bị đá trúng đau đến tột đỉnh, Tôn Trừng thấy rõ người nọ là Văn Nhân Cốt, giận dữ: "Mày làm gì?!"
Hắn phải đi nhặt súng, nhất thời không đề phòng lại bị Văn Vô Sinh một chân gạt ngã xuống đất.
Tôn Trừng bạo nộ: "Mày tìm chết!"
Hắn nhảy dựng lên, giơ quyền hướng tới Văn Vô Sinh, động tác mau chuẩn tàn nhẫn, hắn từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mỗi chiêu mỗi thức đều cực kỳ bạo lực, bùng nổ sức mạnh kinh người, nếu là người bình thường bị đánh trúng phỏng chừng đã nằm liệt dưới đất không dậy nổi, Văn Vô Sinh lười đánh nhau với hắn, lui về sau hai bước dùng chân khều lên khẩu súng trên mặt đất, khi súng bay giữa không trung thì dùng tay bắt lấy, nhân lúc Tôn Trừng hoàn toàn chưa phản ứng lại, một tay cắm túi, bình tĩnh giơ tay hướng vào đầu hắn nã một phát súng.
"Pằng" một tiếng, viên đạn không sai lệch xuyên thẳng giữa trán Tôn Trừng, máu tươi bắn ra như pháo hoa.
Tôn Trừng: "Mày..."
"Ỗng đây đã muốn làm như vậy từ lâu rồi," Văn Vô Sinh lười nhác nói, "Mày thích làm thế này, khẳng định rất sảng khoái, quả nhiên."
Khi anh còn ở Linh giáo vô số lần muốn đánh gục tên ngu xuẩn Tôn Trừng này, đó cũng chỉ là ước, nhưng ở trong trò chơi cũng tính là như nguyện.
"Văn... Văn Vô Sinh!"
Tôn Trừng trợn trừng hai mắt, ngã ngửa ra sau.
[Đồng đội cận chiến đã tử vong.]
Chu Duẫn vừa vọt đến đã thấy một màn này, nhất thời ngây ra như phỗng.
Ông chủ hiền lành tốt bụng của cậu nổ súng bắn chết tươi đồng đội rồi.
Văn Vô Sinh cũng không chê bẩn, dùng cổ tay áo lau sạch dấu vân tay của mình trên khẩu súng rồi đặt nó lên bệ cửa sổ. Tầng hầm không có giám sát, Văn Vô Sinh đi về phía người phụ nữ còn đang kinh hồn chưa định.
Chu Duẫn cũng nhìn về phía cô.
Đó rõ ràng chính là Uông Đình cậu vừa mới thấy một ngày trước, nhưng lần trước thấy cô nằm, là một khối thi thể, lần này thấy cô đứng, là một người sống sờ sờ.
"Uông Đình?" Chu Duẫn nhỏ giọng gọi không chắc chắn. Cậu đến bây giờ vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ ánh mắt đề phòng lại mờ mịt, như là có chút sợ hãi, lui về sau một chút, có xúc động muốn chạy trốn: "Các người..."
Người này giết người, rồi lại bảo vệ cô, anh ta có biết mình là ai không...
Văn Vô Sinh đi thẳng vào vấn đề: "Chương Trình Quyên, hoan nghênh trở về."
Người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh. Chu Duẫn cũng ngạc nhiên nhìn Văn Vô Sinh.
"Đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm hại cô, chúng tôi là bạn của Tạ Viễn," Văn Vô Sinh vừa nói thì trong miệng liền mất khẩu vị, mà một khi mất khẩu vị thì lại muốn hút thuốc, miễn cưỡng nhịn xuống, lấy trong túi áo gió một tấm thiệp mời, đưa cho cô, "Tạ Viễn mời tôi tham gia hôn lễ của hai người."
Vừa nghe đến Tạ Viễn, biểu tình người phụ nữ thay đổi toàn bộ, vẻ sợ hãi biến mất trong nháy mắt, cô run rẩy giơ tay nhận lấy tấm thiệp mời, nhẹ nhàng mở ra xem, nhìn thấy trên ảnh chụp rõ ràng là Tạ Viễn, nước mắt lập tức rơi xuống, vừa khóc vừa cười, "Anh ấy sao lại ngốc như vậy."
"Chính là chỗ này, vừa mới có một tên điên cầm súng vọt vào!" Cầu thang bên trái truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
"Chỗ này không phải chỗ để nói chuyện," Văn Vô Sinh nói, "Mặt cô —— mạo phạm."
Thời gian không đợi một ai, Văn Vô Sinh ấn mặt Chương Trình Quyên trên vai: "Đi theo tôi."
Chương Trình Quyên gật đầu phối hợp, tận hết khả năng vùi đầu vào sâu.
Lần trước bọn họ chạy trốn ở đây, sớm đã thuộc đường, Chu Duẫn đi mở lối hành lang bên phải, lên trước dẫn đường, ba người lên tầng một, thả chậm bước chân thần sắc như thường rời khỏi bệnh viện.
"Cặp đôi yêu nhau đúng là ngọt phát ngấy."
"Giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt đều như vậy."
Người ở tầng một bệnh viện xì xào bàn tán, Chu Duẫn đi gọi taxi thuận tiện mua mấy cái khẩu trang, ba người đeo khẩu trang lên taxi mới hoàn toàn yên lòng.
Trên xe, Chu Duẫn nói chuyện với Chương Trình Quyên, Văn Vô Sinh gọi điện cho Tạ Viễn, lúc Tạ Viễn mời anh tham gia hôn lễ có để lại số điện thoại.
"Alo, Tạ Viễn..."
Chương Trình Quyên lập tức đầy trông mong nhìn sang, Văn Vô Sinh thiện giải nhân ý trực tiếp đưa điện thoại cho Chương Trình Quyên: "Tự cô nói đi."
Chương Trình Quyên nghe giọng nói quen thuộc của Tạ Viễn ở đầu bên kia, nước mắt không kìm được rơi lã chã, nhất thời không nói lên lời, sau một lúc lâu mới ổn định tâm tình: "Tạ Viễn... Chúng ta kết hôn đi."
Chu Duẫn đang thất thần trong cốt truyện, đột nhiên nghe những lời này, trong lòng kinh hoàng một trận.
Đây là lời cuối cùng của nữ quỷ nói với nam chính trong bộ phim ma <Hai Cái Tôi>! Chẳng qua là đổi tên thôi, cốt truyện cùng hiện thực hoàn toàn tương ứng!
Cảnh tượng này cơ hồ chính là tái hiện kết cục của <Hai Cái Tôi>!
"Thay thế phát sinh biến chất?!" Chu Duẫn nhìn về phía Văn Vô Sinh.
Những lời này là khi cậu phân tích cốt lõi của đoạn kết <Hai Cái Tôi> nói với Văn Vô Sinh, cậu lại quên béng mất!
Sở dĩ bọn họ có thể suy đoán nữ quỷ không phải chạy ra từ phim, chính là vì điểm này.
Kết cục của <Hai Cái Tôi>, cốt lõi chính là thay thế phát sinh biến chất.
Mà hiện tại, thay thế có, biến chất... cũng có, cho nên đây mới là chân tướng duy nhất, phương hướng phát triển cốt truyện duy nhất.
Mà <Hai Cái Tôi> hoàn toàn chính là hiện thực chiếu rọi.
Văn Vô Sinh gật đầu.
[Người chơi "Chán ghét quỷ hút máu" giải mã mấu chốt cốt truyện một.]
Chu Duẫn hoàn toàn tỉnh ngộ.
Bên cạnh đúng là Chương Trình Quyên, chẳng qua là linh hồn Chương Trình Quyên, thân thể Uông Đình.
Chương Trình Quyên thực sự đã bị thiêu chết trong cảnh cháy đó, bị thiêu thành bộ dáng nữ quỷ bọn họ thấy lần đầu tiên ở nhà xác, thi thể cô cũng đúng là bị bố mẹ đưa tới nhà tang lễ hoả táng.
Thân thể Chương Trình Quyên biến mất, cô ứng với nữ quỷ thân thể hư ảo trong <Hai Cái Tôi>.
Mà Uông Đình ứng với nữ chính có thân thể hoàn mỹ không tì vết trong <Hai Cái Tôi>.
Nữ quỷ và nữ chính diện mạo giống nhau như đúc.
Kết cục của <Hai Cái Tôi>, nữ quỷ cuối cùng giết chết nữ chính, đạt được thân thể nữ chính, từ quỷ hoàn toàn biến thành người bằng xương bằng thịt, kết hôn với người mình yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.