“Giúp ta mặc quần áo, Ngũ tẩu mỗi ngày đều hầu hạ Ngũ ca như vậy”
Thượng Quan Kinh Hồng cầm lấy quần áo cùng thiết mặt mà Phương Minh truyền từ ngoài màn trướng vào, ném tới trước mặt nàng, Kiều Sở căn bản đang hơi xuất thần liền giật mình tỉnh lại.
“Bệnh thần kinh” Kiều Sở nhỏ giọng mắng một câu, cũng chẳng thèm liếc hắn một cái, xoay người muốn nằm xuống, nhưng cánh tay của Thượng Quan Kinh Hồng đã vươn ra túm lấy người nàng, ôm vào trước ngực: “Không phải nàng rất muốn rời khỏi ta sao, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời một chút đi”
Kiều Sở bắt bẻ: “Không phải ngươi nói muốn giống như Ngũ ca ngươi sao, nếu ngươi đã đòi hỏi bắt ta phải giả vờ yêu ngươi, vậy sao ngươi cũng không giả vờ yêu ta đi. Nếu Ngũ ca của ngươi yêu Bội tỷ thì sẽ không nổi điên canh bốn đánh thức vợ mình dậy hầu hạ mặt quần áo như thế”
Thượng Quan Kinh Hồng chợt cúi đầu hôn trán nàng: “Nói nhiều như vậy mới tốt. Có điều là ta không cần phải giả vờ yêu nàng đâu………..”
Kiều Sở ngẩn ra, khi ngẩng đầu liền va chạm với ánh mắt của hắn, trong đôi mắt hắn như bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng.
Tối hôm qua nàng để mặc cho hắn tự độc thoại, sáng nay hắn liền dùng cái cách này để chỉnh đốn nàng. Nàng nhắm mắt lại, môi hắn chạm vào vành tai nàng, giọng nỉ non: “Không phải ta muốn đánh thức nàng dậy, ta cũng muốn để nàng ngủ nhiều hơn chút nữa, nhưng nàng ngủ chẳng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684802/quyen-2-chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.