Mỹ Nhân nhanh chóng chắn ở trước mặt nàng.
Tứ Đại vừa mới đón khách vào cũng lập tức bước tới chắn trước các nàng.
Hai nha đầu cảnh giác nhìn người mới tới.
Là…Bích Thủy.
Nhưng vẻ mặt Bích Thủy lúc này không hề có ý thù địch, trái lại đầy vẻ chua sót nhìn Kiều Sở.
Tim Kiều Sở thót một cái, ngay lập tức bước ra đằng trước hai nha đầu, hạ giọng nói: “Cô nương hẳn là không phải Bích Thủy”
Tứ Đại Mỹ Nhân sửng sốt, liền nghe Bích Thủy nhỏ giọng nói: “Bọn họ ai cũng nói muội dịch dung rất giỏi, ngày xưa vốn cũng chỉ có một mình Kinh Hồng ca ca mới có thể nhìn ra. Thuật này là bắt đầu từ Ngọc Trí công chúa của Tây Lương cổ quốc mấy trăm năm về trước, trong tay nàng có bí sách từ đời xưa truyền lại, nàng là vị công chúa được sủng ái, cũng là một bậc thầy tài giỏi về dịch dung, tỷ tỷ, sao tỷ có thể nhận ra được vậy? Lần trước ở bãi săn cũng thế”
Không biết tại sao lòng Kiều Sở thoáng ưu thương, bước nhanh tới trước mặt nữ tử, cầm lấy tay nàng: “Bởi vì muội không chịu che giấu thần sắc trên mặt, bởi vì ca ca của muội là một người quyết tuyệt, đã đuổi Bích Thủy đi rồi thì sẽ không có chuyện để Bích Thủy quay lại. Đông Ngưng, là muội đó ư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tứ Đại, Mỹ Nhân cuối cùng mới hiểu ra được vì sao trước đó Cảnh Bình phải nói năng thận trọng như thế, bởi vì lúc này đã là canh năm, nô bộc ở trong Duệ vương phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684803/quyen-2-chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.