“Gia”
Phương Minh đang ngồi trên một cái ghế canh giữ bên giường, nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng tiến vào, vội đứng lên, đem ghế cất đi.
“Nàng có ổn không?”
Thượng Quan Kinh Hồng nhấc vạt áo bào, ngồi xuống mép giường, trừ phi là nàng phát bệnh, nếu không tất nhiên là vẫn ổn rồi, bởi vì hắn đã điểm huyệt nàng, nàng liền ngủ mê man không tỉnh; nếu nàng không ổn, Phương Minh nhất định đã báo lại với hắn. Hắn hỏi như vậy không phải là thừa sao? Nhưng bất giác lời cứ như vậy mà thoát ra khỏi miệng.
Phương Minh cung kính bẩm báo nói nàng không có việc gì, Thượng Quan Kinh Hồng thê mắt nhìn nữ nhân trong lúc ngủ vẫn gắt gao nhíu chặt mi tâm, lòng hắn trầm xuống, vươn tay giải huyệt đạo cho nàng.
Vừa rồi hai người tranh cãi kịch liệt, hắn còn không kịp nói cho nàng biết trong bụng nàng có hài tử.
Thai nhi vẫn còn quá nhỏ cho nên chẩn không ra là trai hay gái.
Hắn hy vọng sẽ là con trai, bởi như vậy hắn mới có thể dạy cho nó tất cả những gì hắn biết, dạy nó văn thao vũ lược, để nó kế thừa hết thảy những gì hắn có, như vậy, nàng, nàng sẽ rất vui đi?
Nhưng nếu là con gái cũng tốt, một bé gái giống như nàng, hắn cũng thật là thích.
Lòng hắn nao nao, hắn thích……thích có hài tử ư?
Trong lòng một nửa là kịch liệt bất an, một nửa lại mang theo hy vọng
Đột nhiên lại nghĩ, nếu nàng biết chuyện đứa nhỏ thì nàng sẽ thế nào?
Liệu nàng có vui mừng không?
Lúc này tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684798/quyen-2-chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.