“Thiết thúc, thúc nói xem, thế gian chẳng lẽ không thể vẹn cả đôi đường được sao? Ta không thể đồng thời có được cả hai?”
“Gia băn khoăn như vậy, rốt cuộc có phải vì gia không muốn cùng lúc yêu hai người, hy vọng mình có thể làm theo đúng như ý của Thường phi nương nương? Hay vì gia sợ Thanh Linh và Kiều chủ tử khó chịu trong lòng?”
“Ta không biết” Giọng của Thượng Quan Kinh Hồng lại càng thêm nhẹ.
“Cả hai không được sao?” Hắn giống như thuận miệng nói, lại giống như đang tự hỏi mình, cuối cùng khẽ nói: “Thiết thúc, thúc so với ai khác là người rõ ràng nhất, nếu không có Trầm Thanh Linh thì cũng sẽ không có Duệ vương của ngày hôm nay. Tuy nàng đã gạt ta chuyện luyện cung, nhưng đoạn thời gian sau khi mẫu phi ta mất thì người theo giúp ta luôn là nàng. Ta vẫn nhớ rõ nàng đã nói, Kinh Hồng, chim muốn bay thì cần phải có bầu trời. Đối với chuyện gửi thư cho Hạ Hải Băng đến khi ta ra ngoài sống ở phủ đệ, mặc dù nàng không tham dự vào, mà nói về quyền lực cùng mưu lược nàng cũng hiểu không bằng ta, nhưng ban đầu vẫn chính là nàng làm cho ta hiểu, làm cho ta biết sau khi rời cung thì nên chú ý đến điều gì, nên học hỏi cái gì. Những năm gần đây, nàng trở nên kiêu ngạo lại tùy hứng, nhưng lời của nàng trong những ngày chúng ta ở lãnh cung, ta vĩnh viễn không quên được, hơn nữa, nàng còn bồi ta suốt bao nhiêu năm nay”
“Vừa rồi nàng chất vấn ta, hỏi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684797/quyen-2-chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.