Hoàng đế biến sắc, có chút cả kinh nhìn nàng: “Ngươi nói cái gì? Ở cung điện của Thường phi…….?”
Đối mặt với hoàng đế đa mưu túc trí, cũng là đối mặt với một người trên vạn người, cho nên trong lòng Kiều Sở cũng thập phần sợ hãi, nàng cố gắng trấn tĩnh cõi lòng, lời ra khỏi miệng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Là ngày đó khi Kiều Sở đến bái tế trong cung của Thường phi nương nương, ở trong cung của nương nương đã vô tình nhặt được một từ khúc phổ.”
Lời này nàng nói ra cũng có chút mạo hiểm….Bởi vì nếu Thường phi không chơi đàn thì nàng quả thật sẽ gặp phiền toái lớn, nhưng nàng nhớ rất rõ, đêm đó khi nàng đến quét dọn cung điện rõ ràng có nhìn thấy một đuôi tỳ bà.
Cho nên nàng đánh cược một lần.
Sau lưng nàng tryền đến mấy tiếng hút không khí.
Khác với đám người Duệ vương, Trầm Thanh Linh đang đứng ở một chỗ mé mé bên sườn nàng, cho nên nàng có thể nhìn thấy rõ thần sắc của nữ tử này, trong mắt nàng ta chứa đựng nồng đậm sự nghi ngờ.
Hoàng đế chống tay lên bàn, vẻ mặt có chút hoảng hốt, lẩm bẩm: “Ân, đúng vậy, nàng ấy quả thật dùng tỳ bà, cầm kỳ thi họa mặc dù không bằng Phương Phỉ, nhưng xác thực cũng không tệ lắm…Nàng vốn không thích chơi chữ, nhưng viết thủ khúc cũng không tồi, thủ khúc này lấy được từ nơi của nàng, là do nàng viết có đúng không……”
Hoàng đế cúi đầu trầm giọng nói xong, mí mắt lật lên, thần sắc đột nhiên trở nên sắc bén, chỉ tay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684677/quyen-2-chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.