Kiều Sở sửng sốt, mà Duệ vương đã thấp giọng nói bên tai nàng, ngươi trước tạ thánh ân, chuyện lễ vật này không cần vội, ngươi có thể nói với phụ hoàng sau, còn hiện tại ta sẽ mang ngươi trở về trị thương.
Kiều Sở ảm đạm cười, thầm nghĩ, vết thương trên trán này so với vết thương trên vai thì tính là cái gì, ta không cần!
Nhưng lời này nàng cũng không nói ra, chỉ hạ giọng nói với hắn, nói cho ta biết, ngươi hiện tại có chắc chắn sẽ nắm bắt được binh phù hay không.
Thần sắc Duệ vương nặng nề, nhẹ giọng nói, ngươi không cần lo lắng, binh phù nhất định sẽ là của ta, phần lễ vật này ngươi muốn cái gì thì cứ lấy.
Nàng “Ân” một tiếng, khi hắn dìu đỡ nàng xoay người lại đối mặt với hoàng đế, nàng cười nói: “Tạ ơn hậu ý của hoàng thượng, chính là…..”
“Ha hả, ngươi cùng lão Bát thương lượng lâu như vậy, rốt cuộc phu thê các ngươi đã thương lượng được cái gì rồi? Ngươi cứ nói đừng ngại.”
Trong mắt hoàng đế lộ ra vài phần nhu hòa, có chút tình cảm thân thiết của một vị trưởng bối đối với bậc tiểu bối.
Nàng đáp: “Hoàng thượng thứ tội, chính là phần lễ vật này không biết Kiều Sở có thể nhượng lại cho người khác được không ạ?”
“Nga,” hoàng đế nhướn nhướn mày, lại cười nói: “Quả là một đề nghị thú vị, rất hay! Vậy rốt cuộc là Kiều phi muốn nhượng phần lễ vật này cho ai? Cho phu quân của ngươi hay vẫn là cho thái tử vừa cùng ngươi tấu một khúc?”
Bàn tay đặt nơi thắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684678/quyen-2-chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.