Kiều Sở kéo kéo khóe miệng, thần tình càng phát ra mệt mỏi. Nàng biết nhờ có viên thuốc của Hạ vương cho nên chính mình mới có thể duy trì được tới tận bây giờ, có điều hiện tại, nàng thật là chỉ muốn trở về ngủ một giấc.
Một khúc vừa rồi tựa hồ là vượt ra ngoài dự đoán của thái tử, mà thái tử lại là điển hình của nhân vật phản diện, cho nên nàng biết hắn nhất định không chịu để yên! Thêm nữa, nàng cũng không muốn cùng nam nhân bên cạnh này kéo dài thời gian tiếp xúc thêm nữa, lúc này vừa hay ứng chiến với thái tử cũng là vừa vặn thoát khỏi hắn, tấu thêm một khúc nữa rồi trở về…Vì thế, nàng gật đầu: “Được, vậy thỉnh điện hạ chỉ giáo.”
“Ba” một tiếng, trong đám người tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, sau đó toàn trường đều vỗ tay theo, có hai vị tướng sĩ dẫn đầu hô lên: “Tấu thêm một khúc nữa đi…”
Thanh âm của hoàng đế đứng trên đài cao cũng hòa trong tiếng vỗ tay vang dội truyền đến: “Vừa rồi thái tử cùng Kiều phi tấu một khúc thật đúng là khiến cho người ta phải phấn khích! Nguyên lai là Kiều phi quả giống như lời thái tử phi nói, Kiều khanh thật biết cách dạy nữ nhi.”
Kiều Sở vội vàng cảm tạ ân, sau đó nhẹ nhàng nhìn về phía Duệ vương, Duệ vương mâu quang u ám nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó mới chậm rãi buông tay ra. Hai bên trái phải, Trầm, Lang cùng hai Kiều đều khẽ thay đổi sắc mặt, nếu không nhìn kỹ thật khó có thể nhận ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684676/quyen-2-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.