Không thể nói rõ làm sao bất đồng, nhưng nàng tựa hồ đã một mực biến hóa.
Đêm nay, nàng rốt cuộc trở nên ngay cả hắn cũng không thể thấy rõ.
Nàng rất lãnh mạc, từ trong xương cốt đều là lãnh.
Duệ vương mị mâu chăm chú nhìn vào thân ảnh lãnh mạc đơn bạc của nữ tử trước mặt, cách hắn càng ngày càng xa. Nàng nắm trong tay cây sáo của hắn, thẳng tắp bước đi, hướng đến gần thái tử từng bước một.
Lòng hắn đột nhiên trở nên buồn bực, hắn nghiến răng, không khỏi cười lạnh. Hắn xem nhẹ trận này không phải là là tỷ thí hay vẫn là tỷ thí, trận này không phải tranh đấu hay rốt cuộc vẫn là tranh đấu, xem nhẹ sự khiếp sợ vừa rồi của mọi người thậm chí là cả phụ hoàng, xem nhẹ chuyện nàng thế nhưng cũng biết thổi sáo, lúc này, hắn chỉ nghĩ đến mình nàng.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay hắn nghĩ đến nàng,
Lần đầu tiên chính là lúc hắn theo phụ hoàng đi săn.
Ân, kỳ thật cũng không phải là nghĩ đến nàng, chỉ đơn giản là nghĩ đến, tối hôm qua sau khi rời khỏi doanh trướng của nàng, lẽ ra hắn nên đem áo khoác trên người lưu lại cho nàng.
Binh phù không thể nghi ngờ chính là cái trọng yếu, nhưng hắn không muốn đem tính mệnh nàng ra đánh đổi, hắn không muốn mắc nợ nàng cái gì! Hắn chán ghét cùng mắc nợ!
Nhưng quả thật nàng đã giúp hắn…Cho nên, lẽ ra hắn nên lưu lại áo cừu tử cho nàng.
Thì ra thời điểm khi gặp Tình Ngữ, điều mà hắn nghĩ hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684675/quyen-2-chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.