“Vì sao mỗi lần đều xuất hiện ở nơi không được xuất hiện?”
Đem con sâu đã khôi phục lại trong suốt thả vào trong bát ngọc, hai tay hắn khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn nàng.
Có lẽ ngay từ đầu hắn đã phát hiện ra sự có mặt của nàng, cũng có thể là vừa rồi tâm tình của nàng phát ra ngoài, làm cho hắn phát giác ra tiếng động, nhưng mặc kệ là như thế nào, nàng hiện tại là gặp phiền toái lớn rồi. Nàng cũng không thể nói với hắn là nàng không cố ý đến, chẳng qua là có người bảo nàng lại đây, sẽ có người tin sao?
Tầm mắt di chuyển từ phía dưới chân của hắn lên đến gương mặt của hắn, nàng đang âm thầm tìm một cái lý do, khóe miệng hắn hiện lên một tia cười lạnh: “Thật bản lĩnh, mê điệt hương cũng không thể chế ngụ được ngươi.”
“Mê điệt hương có thể sánh ngang với mê dược của Đường Môn…” Cảnh Thanh lẩm bẩm, thần sắc trên mặt giật mình không ít.
Thời khắc này nàng không biết là nên cười hay nên khóc, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt này của Cảnh Thanh đối với nàng. Có điều, tác dụng của mê điệt hương kia đã bị viên ngư châu trong bụng nàng hóa giải mất rồi.
Nàng đang muốn mở miệng nói, đã thấy Trữ vương thần sắc ngưng trọng, nhìn về phía Duệ vương: “Lão Bát, Kiều phi có mặt ở nơi này, ngươi xem nên xử lý như thế nào mới tốt…”
Mâu quang Duệ vương chợt lóe, nhưng không có lên tiếng, Trầm Thanh Linh cố nén đau đớn ngồi dậy, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684635/quyen-2-chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.