Giọng hắn mơ hồ như đang nói mê, nàng biết thần trí của hắn lúc này đã muốn quay lại trạng thái điên cuồng như ban đầu, rồi lại có chút mơ hồ, bằng không hắn sẽ không một khắc trước còn bảo nàng đi, một khắc sau gọi nàng quay lại. Thời điểm ý thức hắn mơ hồ mới thật sự là chính hắn, nhớ đến nữ tử kia.
Nàng muốn quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng trong đầu lại có một giọng nói vang lên ngăn nàng lại.
Không cần quay lại, thật sự không cần.
Nàng nhắc nhở chính mình suy nghĩ tới lời nói vừa rồi của hắn.
Người trong lòng hắn quý trọng nhất chính là Lang gia tiểu tỷ, hắn nói “Nàng” cút đi trong cơn đau đớn thống khổ. Còn có, hắn đêm qua đối đãi với nàng cũng không hề tốt một chút nào.
Nhưng có điều, sự ghen ghét đố kỵ xem ra vẫn không chống cự nổi sự nhớ nhung trong lòng.
Nàng ngồi xuống bậc cửa, nương theo ánh nến chiếu đến nhìn xuống bàn chân mình, chân nàng đau nhói, đại khái là vừa rồi rồi chìm trong dòng nước đã bị cái gì đó cắt phải, thế nhưng đến giờ vẫn quên cả mang giày vào.
Dường như, đối mặt với tình cảnh hiện tại, một chút chuyện trọng yếu ngày thường cũng liền trở nên rất nhỏ nhặt.
Mùi hương hàn lan thổi tới trên người.
Linh nhi.
Nàng lại nghe thanh âm thống khổ của hắn từ trong gian nhà truyền ra.
Nàng biết, nếu hiện tại nàng bước tới trước mặt hắn, nói cho hắn biết nàng không phải người kia, hắn sẽ như thế nào, có lẽ là hắn sẽ kích động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684607/quyen-2-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.